Tiêu Ngọc Châu nghe xong thì cười lớn, Đường Thư Nghi cũng cười. Ba người ra khỏi nhà kho, Tiêu Ngọc Thần trở lại tiền viện, Đường Thư Nghi dẫn Tiêu Ngọc Châu trở về Thế An Uyển. Vừa bước vào, Thuý Trúc vừa cười vừa nói: "Phủ Tiêu Dao Vương phái người đưa đồ tới."
"Ai, để ta đi xem." Tiêu Ngọc Châu vừa nói vừa chạy vào phòng, con bé biết Lý Cảnh Tập nhất định sẽ tặng quà cho mình.
Đường Thư Nghi nhìn bóng lưng của con bé rồi mỉm cười, sau đó cũng cùng đi đến tiểu hoa sảnh. Nhìn thấy trên bàn để rất nhiều lễ vật, còn Tiêu Ngọc Châu đang cầm một cái hộp nhỏ, cầm từng món từng món một ra. Đều là những đồ vật nhỏ mà nữ hài tử thích.
Không thể không nói, Lý Cảnh Tập nắm rõ sở thích của Ngọc Châu. Đường Thư Nghi thở dài, nhìn tình hình hiện tại, ba hài tử chỉ còn nhị nhi tử kia của nàng là chưa định thân.
Nàng đang nghĩ nhân dịp năm mới, nàng dẫn Tiêu Ngọc Minh đến Tạ gia một chuyến, để hai hài tử gặp lại nhau, nếu vẫn cảm thấy ổn, vậy thì định luôn mối hôn sự này.
Để bọn họ tự do yêu đương một đoạn thời gian, là chuyện không thể nào. Cứ để bọn nó gặp mặt vài lần trước khi định hôn, hiểu biết lẫn nhau đã là rất tốt rồi.
Hôm nay là đêm giao thừa, buổi chiều phải đi tế tổ, Đường Thư Nghi nhờ Tiêu Ngọc Châu chuẩn bị quà trả lại cho Thái phi và Lý Cảnh Tập, nàng đi chuẩn bị đồ để cúng bái tổ tiên.
Nguyên quán của Tiêu gia không ở Thượng Kinh, mộ tổ tiên tất nhiên cũng vậy. Thờ cúng tổ tiên cũng là để tỏ lòng thành kính với lão Hầu gia và lão Hầu phu nhân. Buổi chiều, Tiêu Dịch Nguyên bọn họ đã đến phủ Quốc Công từ sớm, chỉ là Lục thị - tổ mẫu của Tiêu Dịch Nguyên không đến.
Đường Thư Nghi có thể hiểu được, bà ấy đến đây cũng khá xấu hổ. Tiêu Kính và phu nhân nhi tử của hắn ta cũng đến. Người một nhà cùng đến phần mộ của lão Hầu gia và lão Hầu phu nhân.
Lần này Tiêu Hoài không cưỡi ngựa, mà ngồi xe ngựa cùng Đường Thư Nghi. Đường Thư Nghi thở dài cảm khái, "Nếu linh hồn của Hầu gia và Hầu phu nhân cũ vẫn còn ở đây, biết tình hình của hai chúng ta, không biết sẽ nghĩ thế nào."
"Nàng cũng đừng nghĩ nhiều, hai người chúng ta và hai người bọn họ coi như cùng chung thành tựu." Tiêu Hoài nắm lấy tay nàng nói: "Chúng ta cảm kích vì nhờ vào thân thể của bọn họ mà có thể tiếp tục cuộc sống, nhưng chúng ta cũng toàn tâm toàn ý mà thực hiện những trách nhiệm mà bọn họ nên làm. Nếu như bọn họ có thể sống trong thế giới của chúng ta, thay chúng ta tiếp tục sống, vậy thì càng hoàn mỹ rồi."
"Ta chỉ cảm thấy sinh mệnh của con người thật kỳ diệu, lúc trước ta chưa từng nghĩ tới, sau khi con người chết linh hồn vẫn có thể tồn tại." Đường Thư Nghi nói.
Tiêu Hoài: "Như vậy không phải càng tốt hơn sao, tinh thần của nhân loại có thế tồn tại mãi mãi."
Trong lúc nói chuyện đã đến nghĩa địa, hai người xuống xe, dẫn người Tiêu gia đến bia mộ của lão Hầu gia và lão Hầu phu nhân, cung cung kính kính ba quỳ chín lạy.
Một nhà Tiêu Dịch Nguyên không chỉ bái lão Hầu gia, mà còn cung kính cúi đầu bái lão Hầu phu nhân. Đường Thư Nghi nhìn thấy, nhỏ giọng nói với Tiêu Hoài: "Đúng là thông minh."
Tiêu Hoài liếc mắt nhìn Tiêu Dịch Nguyên, "Nếu sau này có thể đạt được thành tựu, cũng coi như không phụ tâm tư của phu nhân."
Đường Thư Nghi trong lòng nói sẽ có thành tựu. Mặc dù cốt truyện của cuốn tiểu thuyết đó đã sụp đổ không còn chút dáng vẻ nào. Nhưng Tiêu Dịch Nguyên là nhân vật chính, trước tiên không nói đến hào quang, năng lực nhân vật chính nên có vẫn có thể có.
"Chúng ta và hắn cũng là cùng chung thành tựu." Đường Thư Nghi nói.
Tiêu Hoài mỉm cười: "Phu nhân nói đúng."