Sau Khi Chồng Chết, Ta Nuôi Dưỡng Tiểu Vai Ác Của Hầu Phủ Thành Đại Lão (Dịch Full)

Chương 689 - Chương 689.

Chương 689. - Chương 689. -

Giai Ninh quận chúa không nghĩ hắn sẽ nói chuyện này, nàng có để ý đến Liễu Bích Cầm không? Quả thật là có một chút, vị hôn phu của mình từng hết lòng che chở cho một nữ tử, mạo hiểm giấu đối phương đi, từ đó có thể thấy được tình sâu nghĩa nặng như thế nào.

Nhưng đây đã là chuyện quá khứ, nàng ấy để ý cũng chẳng có ích gì, chỉ khiến mình tăng thêm phiền não mà thôi. Nàng ấy chưa từng thích một người đến mức chết đi sống lại, và cũng không muốn bản thân như vậy. Nàng chỉ nghĩ đến việc tìm một người bình thường, sống một cuộc sống hòa thuận.

"Chuyện quá khứ thế tử không cần nhắc đến, quá khứ là quá khứ, về sau chúng ta không cần nói đến nữa." Nàng ấy nói.

Tiêu Ngọc Thần thở một hơi nhẹ nhõm, sau đó cười nói: "Được, về sau sẽ không nhắc lại."

Hắn thật sự vô cùng may mắn mới gặp được một Giai Ninh quận chúa phóng khoáng như thế.

"Phụ vương ta lại làm ra chuyện chuyện xấu như thế này, thật sự khiến thế tử chê cười rồi." Giai Ninh quận chúa lại nói.

"Không có." Tiêu Ngọc Thần vội vàng nói. "Nàng không cần phải khách khí với ta, phụ vương nàng là phụ vương nàng, còn nàng là nàng. Hơn nữa nàng cũng không cần lo lắng đến thái độ của phụ mẫu nhà ta, mẫu thân ta thật sự rất thích nàng."

Giai Ninh quận lúc này cũng yên tâm, nàng ấy cười nói: "Chàng trở về nói với Quốc công phu nhân, hôm sau ta sẽ đến quý phủ chúc tết bà ấy."

"Được."

Hai người còn nói chuyện thêm một hồi nữa rồi Tiêu Ngọc Thần mới đi tìm bằng hữu của hắn để tiếp tục thưởng trà, còn Giai Ninh quận chúa thì quay về phủ Đoan thân vương.

Tào thị mệt mỏi tựa vào thành xe, nghĩ nhân sinh cũng đã trôi qua nửa đời, nàng ta xuất thân là một quý nữ, từ nhỏ đã sống trong ngàn kiều trăm sủng, nếu gặp được một đức lang quân, nàng ta sẽ có một cuộc đời vô cùng hoàn mỹ. Tất cả những bất hạnh này đều bắt đầu kể từ ngày nàng ta coi trọng Nhậm Kiến Thụ.

Cho nên nàng ta hận Nhậm Kiến Thụ, hận những người trong Nhậm gia.

"Phu nhân, ngài có muốn nói chuyện ngày hôm nay cho Mạnh phu nhân nghe không?" Hạnh Nhân nhỏ giọng hỏi Tào thị.

Tào thị cười lạnh: "Không."

Hiện tại ngẫm lại, Mạnh Tú Trân kết duyên cho nàng và Đoan thân vương cũng không phải là có suy nghĩ tốt đẹp gì, nếu không phải nàng ta qua lại với Đoan thân vương thì đã không có chuyện xảy ra ngày hôm nay.

Bánh xe lộc cộc chạy về Nhậm phủ, chỉ thấy trước cửa lớn đã giăng đèn kết hoa, một mảnh hân hoan. Trong nháy mắt lửa giận của Tào thị phun trào như núi lửa, Nhậm Kiến Thụ dựa vào Tào gia bọn họ mới có được ngày hôm nay, dựa vào cái gì mà một đám người Nhậm gia có thể sống thoải mái, còn nàng ta lại bị người chà đạp, sống nghẹn khuất như thế.

Nàng ta vén màn lên rồi xuống xe, bước đến đứng trước cánh cửa, gã sai vặt giữ cửa thấy nàng ta, hắn vội vàng hành lễ với nàng ta: "Phu nhân bình an."

Tào thị ngẩng đầu híp mắt nhìn tấm biển đề hai chữ Nhậm phủ thật to treo trên cửa, khóe miệng cong lên một nét cười trào phúng. Nàng ta cất bước đi vào trong phủ, đi về hướng yến tiệc. Giờ phút này, lửa giận đã đốt cháy tất cả các sợi dây thần kinh trong người nàng ta, chỉ còn lại sự hưng phấn, đến mức không còn cảm giác được cơn đau đớn trên đùi.

Chỉ chốc lát sau nàng ta đã tới nơi tổ chức yến tiệc, đi vào chỉ thấy bên trong đang ăn uống linh đình, mẹ chồng của nàng ta, Nhậm lão phu nhân mang theo biểu muội tiểu thiếp bên người, đang nói cười với ả ta. Nàng ta cười lạnh bước qua, đứng ở trước mặt Nhậm lão phu nhân nói: "Mẫu thân ngài cũng thật là, trường hợp như thế này sao có thể mang theo một thiếp thất bên mình được?"

Lời này của nàng ta khiến cả phòng tiệc đều lặng im, trong mắt rất nhiều người lộ ra sự hưng phấn. Nhậm lão phu nhân không ngờ rằng nàng ta bỗng nhiên trở về, càng thật không ngờ nàng ta sẽ chỉ trích bà ta trước mặt mọi người như thế.

Bà ta chỉ ngón tay vào Tào thị, phẫn nộ nói: "Tào thị, đây là thái độ nói chuyện với trưởng bối của ngươi sao?"

Nhưng Tào thị không thèm để ý đến bà ta, mà nhìn biểu muội tiểu thiếp nước mắt đang rưng rưng, gương mặt đỏ bừng Kỷ thị kia: "Đồ không có quy củ, quỳ xuống!"

Vẻ mặt Kỷ thị sợ hãi và ủy khuất, nàng ta đưa mắt nhìn Nhậm lão phu nhân, sau đó quỳ gối trên mặt đất, nước mắt chảy dài, nói: "Thỉnh phu nhân trách phạt."

Bình Luận (0)
Comment