Tào thị nhìn Kỷ thị đang quỳ trên mặt đất, đột nhiên nhớ tới vừa rồi nàng ta quỳ gối trước mặt Giai Ninh quận chúa, cơn giận trong lòng càng lúc càng lớn. Nàng ta nhìn Kỷ thị nói: "Kỷ thị không có tôn ty trật tự, Nhậm phủ ta không chứa được ngươi, ngươi về nhà đi."
Nói rồi nàng nhìn Hạnh Nhi đang đứng ở bên cạnh, nói: "Dẫn nàng ta đi thu dọn đồ đạc, trước bữa tối để nàng ta dọn ra khỏi phủ."
Kỷ thị sửng sốt, biểu tình yếu ớt trên khuôn mặt cũng biến mất không thấy. Nhậm lão phu nhân không ngờ Tào thị lại ra một chiêu như vậy, chẳng lẽ nàng ta không biết thân phận thật sự của Kỷ thị sao?
"Ngươi dám!" Nhậm lão phu nhân đứng dậy nhìn người Tào thị nói: "Đây là sự giáo dưỡng của Tào gia các ngươi sao?"
"Ta không thấy giáo dưỡng của Tào gia chúng ta có gì sai." Đại tẩu của Tào cũng đứng dậy, nàng ấy đi đến bên cạnh Tào thị, cười lạnh nhìn Nhậm lão phu nhân: "Lão phu nhân ngài giải thích cho ta nghe, thọ đản của ngài dẫn theo một thiếp thất đến xã giao là quy tắc gì chứ? Hay là nhà các ngài ngang nhiên trắng trợn sủng thiếp diệt thê."
Tào đại phu nhân đã muốn phát tác từ lâu, Nhậm lão phu nhân dẫn tiểu thiếp đến xã giao, chính là tát vào mặt Tào gia bọn họ. Nhưng Tào thị vốn nên chủ trì yến hội vẫn mãi không xuất hiện, nàng ấy cũng không nói gì. Bây giờ Tào thị đã trở lại, Nhậm lão phu nhân muốn trút giận lên Tào thị, nàng ấy tất nhiên đứng về phía Tào thị.
"Các ngươi không biết, thân phận của Kỷ thị nàng không bình thường." Nhậm lão phu nhân đuối lý, thêm vào Tào đại phu nhân mạnh mẽ, lời lẽ cũng không còn hùng hồn như vậy nữa.
"Vậy thân phận của nàng ta là gì?" Tào thị nói: "Mẫu thân trước đây ngài chưa nói cho con biết, bây giờ ngài nói cho con nghe, thân phận của Kỷ thị là gì?"
“Nàng..." Nhậm lão phu nhân nào dám nói ra ngoài.
Tào thị lạnh lùng đứng ở đó, nhìn Nhậm lão phu nhân, chờ đợi câu trả lời của bà ta. Nàng ta lúc trước quá bận tâm đến Nhậm Kiến Thụ, cũng quá bận tâm đến hài tử. Luôn cảm thấy rằng nếu quá cứng rắn với Nhậm Kiến Thụ, đối với hài tử không tốt. Bây giờ nghĩ lại, nàng ta vẫn luôn nhẫn nhịn kết quả không phải cũng như vậy sao?
Dựa vào cái gì mỗi một người trong Nhậm gia đều sống vui vẻ, chỉ có mình nàng ta chịu uất ức? Về sau nàng ta muốn sống thoải mái thế nào thì sống thế đó.
"Ta không nói với ngươi nữa, lát nữa ta để Kiến Thụ nói với ngươi." Nhậm lão phu nhân lấy tay ôm trán, trông như sắp ngất xỉu. Bà ta nhìn Kỷ thị nói: "Con đỡ ta trở về."
Kỷ Trì vội vàng đứng dậy đỡ bà ta, nhưng lại nghe thấy Tào thị nói với một tiểu nhà hoàn: "Qua đỡ phu nhân về nghỉ ngơi đi."
"Ngươi ....." Nhậm lão phu nhân chỉ vào Tào thị nói một chữ, sau đó ngất xỉu ngã xuống đất.
Khung cảnh trở nên hỗn loạn, người đến tham gia thọ đản, mặc dù vẫn muốn tiếp tục xem kịch, nhưng nếu như không cáo từ thì có chút không được hay, liền lần lượt cáo từ rời đi.
Tào thị không quan tâm lắm, bảo Hạnh Nhi dẫn theo vài vị bà tử kéo Kỷ thị đi dọn dẹp đồ đạc. Tào đại phu nhân thấy nàng ta quá khác với ngày thường, thấp giọng hỏi: "Lúc trước muội đi đâu?"
"Có vài chuyện cần phải ra ngoài." Tào thị mơ hồ nói, sau đó đổi chủ đề: "Đại tẩu tẩu trở về đi, bảo phụ thân mẫu thân không cần lo lắng cho ta, ta nghĩ thông suốt rồi, về sau sẽ không sống trong uất ức nữa."
Tào đại phu nhân cau mày, không phải nàng ấy cảm thấy cách làm của nàng ta sai, mà là hành vi của nàng ta quá bất thường. Nàng ấy lại nhỏ giọng nói: "Muội đừng qua lại với Mạnh Tú Trân đó nữa."
“Ta biết rồi đại tẩu, sau này ta cũng sẽ không ra ngoài nhiều nữa," Nàng ta cười lạnh, "Sau này chuyên môn thu thập Nhậm Kiến Thụ."
Dù sao về sau người Nhậm gia đừng nghĩ đến việc sống một cuộc sống thoải mái.