Tào đại phu nhân nghe nàng ta nói như vậy thì yên tâm, tiểu cô tử gả ra ngoài, có thể sống tốt ở nhà chồng nàng ấy cũng có thể đỡ lo, nếu không mỗi ngày chạy về nương gia khóc lóc.
Tào đại phu nhân rời đi, Tào thị trở về viện, chờ Nhậm Kiến Thụ đến tìm nàng ta tính sổ. Chỉ là, hôm nay ngược lại xem xem, là ai tính sổ với ai.
Quả nhiên, nàng ta vừa ngồi xuống, Nhậm Kiến Thụ đã mang vẻ mặt không vui đến. Chỉ có điều Nhậm Kiến Thụ không tức giận, mà hỏi: "Hôm nay ngươi đi đâu?"
"Có chuyện phải ra ngoài." Tào thị trả lời.
"Chuyện gì?" Nhậm Kiến Thụ hỏi.
Tào thị: "Không phải chuyện quan trọng."
Nhậm Kiến Thụ nheo mắt lại, hắn ta cảm thấy hôm nay Tào thị thay đổi quá nhiều, nhất định đã xảy ra chuyện gì đó. Nhưng Tào thị không nói ra, cho dù hắn ta có truy hỏi thế nào cũng vô ích.
Nghĩ xong hắn ta nói: "Hôm nay thọ đản của mẫu thân, ngươi lại không có mặt, mẫu thân tất nhiên tức giận, làm ra chút chuyện hồ đồ ngươi cũng đừng để ở trong lòng."
Tào thị quay đầu nhìn Nhậm Kiến Thụ, nam nhân khoảng ba mươi tuổi, nho nhã tuấn tú. Thật ra tướng mạo của hắn ta tốt hơn Đoan thân vương hai phần, nhưng nam nhân này cũng chỉ có túi da tạm được mà thôi, ở các khía cạnh khác thật sự không so được với Đoan thân vương.
"Đều là người một nhà ta sẽ không để trong lòng." Tào thị nói: "Nhưng Kỷ thị phải được đưa về nguyên quán của ngươi."
Nhậm Kiến Thụ siết chặt nắm đấm, Tào thị hôm nay quá cường thế, hắn ta nhất thời chưa đoán ra vì sao Tào thị lại trở nên như thế này.
Lúc này lại nghe thấy Tào thị nói: "Đuổi Kỷ thị đi, ta lại nạp thêm vài vị tiểu thiếp cho ngươi. Nhưng nếu như Kỷ thị không đi, vậy chuyện năm đó ngươi định thân với nàng ta, còn thành hôn với ta, ta sẽ công bố cho mọi người biết."
Lông mày Nhậm Kiến Thụ nhíu chặt lại, thứ nhất hắn ta đau lòng Kỷ thị, hai là hắn ta không rõ ý đồ của Tào thị. Hắn ta là một người coi lợi ích là tối thượng, lợi ích mà Tào thị mang lại cho hắn ta đương nhiên nhiều hơn Kỷ thị. Trước kia có thể giữ lại Kỷ thị, chẳng qua ỷ vào Tào thị không muốn thật sự hoà ly với hắn ta, một lòng nghĩ cho hài tử.
"Ngươi không nghĩ cho nhi tử của mình sao?" Nhậm Kiến Thụ hỏi.
Tào thị cười lạnh nhìn hắn: "Nó họ Nhậm, đến ngươi còn không nghĩ cho nó, tại sao ta phải tự tìm rắc rối cho mình. Nhậm Kiến Thụ, ta đã nghĩ thông rồi, về sau nếu ngươi không cho ta sống vui vẻ, vậy ta cũng khiến ngươi sống không vui vẻ."
Sắc mặt Nhậm Kiến Thụ lạnh như băng, hắn ta đứng dậy nói: "Ngươi thích làm gì thì làm đi."
Hắn ta sải bước ra ngoài, ra khỏi viện liền nói với tuỳ tùng bên cạnh, "Đi tra xem hôm nay nàng ta đi chỗ nào."
Tuỳ tùng vâng một tiếng lập tức rời đi.
.........
Tiêu Ngọc Thần gặp mặt bằng hữu xong liền về nhà, trực tiếp đi tới Thế An Uyển. Đến nơi liền nhìn thấy, cặp phụ mẫu lúc trước vẫn đang giận hờn nhau, đang đứng trước bàn trong thư phòng, cùng nhau vẽ tranh. Phụ thân của hắn đứng một bên hướng dẫn, mẫu thân hắn tận tâm nghiêm túc mà vẽ.
Hắn đột nhiên cảm thấy, nếu như cả đời bọn họ chỉ có nhau như thế này, rất tốt.
Hắn vào thư phòng hành lễ, "Phụ thân, mẫu thân."
Tiêu Hoài ừm một tiếng, Đường Thư Nghi ngẩng đầu cười hỏi: "Về rồi à?"
Tiêu Ngọc Thần vâng một tiếng, sau đó tìm một chỗ ngồi xuống, nhìn đôi phu thê trung niên tiếp tục đứng vẽ, ấm cúng tươi đẹp, hắn nhất thời không muốn quấy rầy.
Đường Thư Nghi vẽ xong bức tranh, lại cẩn thận nhìn nó, trên mặt lộ ra vẻ bất mãn. Nàng chỉ vào một chỗ nói, "Chỗ này vẽ không đẹp, toàn bộ bố cục hình như cũng có vấn đề."
Tiêu Hoài cũng cẩn thận nhìn, sau đó nói: "Tốt hơn hôm qua rất nhiều rồi, ta đã nói phu nhân rất thông minh."
Đường Thư Nghi: "......"
Tiêu Ngọc Thần: "........"