Hắn ta bước ra ngoài, thái sư nện thật mạnh xuống bàn, cảm giác không tốt lại càng thêm rõ ràng. Ông ta đứng dậy đi lại trong phòng, cuối cùng ông ta cắn chặt răng, quay về phòng thu dọn đồ đạc, tính toán rời đi.
Chuyện đêm nay, ông ta vẫn cảm thấy nguy cơ thất bại rất lớn.
Nếu chạy trốn, đương nhiên hắn không thể mang theo quá nhiều đồ, toàn bộ ngân phiếu đều đem theo, còn có vàng bạc đá quý có giá trị. Nhìn thấy những tài vật không thể mang đi ở trong khố phòng, ông ta bỗng nhiên cảm thấy lúc trước thê tử hòa ly với hắn, mang đi hơn phân nửa gia sản cũng rất tốt.
Ông ta mang theo hành lý, nhẹ nhàng đi ra từ cửa sau, nhưng vừa mới ra khỏi cửa, quẹo vào một góc đường đã bị hai người bịt miệng nhét vào trong xe ngựa.
"Quốc công gia thật sự liệu sự như thần!" Trong xe ngựa, một tướng sĩ mặc một thân áo giáp, nhìn thấy thái sư bị quăng vào trong xe ngựa, nói. "Thái sư, quốc công gia nói còn có việc cần ngươi phối hợp, ngươi không thể chạy được đâu."
Cả người thái sư tế liệt, xong rồi, ông ta giao tranh nửa đời người, cuối cùng lại chẳng còn gì cả.
"Đi!" Tướng dĩ hô lên một tiếng, xe ngựa lộc cộc di chuyển.
Thái sư vẫn thẫn thờ ngồi trong xe ngựa, ông ta không biết xe đang đi đâu, nhưng đối với ông ta mà nói, chuyện này đã không còn quan trọng nữa, dù sao cũng đã thua, thua triệt để rồi.
Bên này, đoàn người Đường Thư Nghi vừa tới phố xá sầm uất, xuống xe, "Tiêu Ngọc Châu" lập tức mua một chiếc mặt nạ mang lên mặt, "Tiêu Ngọc Thần" và "Tiêu Ngọc Minh" cũng như thế.
Đường Thư Nghi nhìn mặt nạ của bọn họ và mỉm cười, Tiêu Hoài cũng mua cho nàng một cái, Đường Thư Nghi cầm ở trong tay, tiếp tục đi dạo giữa đường phố náo nhiệt. Lý Cảnh Tập đi cùng một chỗ với " Tiêu Ngọc Châu", nhìn thấy Ngọc Châu thích thứ gì là mua ngay thứ ấy, trong lòng còn suy nghĩ, tết nguyên tiêu năm sau, hắn nhất định phải cùng nàng ấy đi dạo trong phố xá náo nhiệt thế này.
Đúng lúc này, ở phía sau bỗng có một trận náo loạn, một nhóm người hung hãn đang đấu đá bừa bãi giữa dòng người, đụng ngã rất nhiều người, cũng đánh rớt rất nhiều đèn lồng. Trong lúc nhất thời, cả cung đường náo nhiệt bỗng rối loạn.
Lý Cảnh Tập vội vàng đưa tay kéo "Tiêu Ngọc Châu", nhưng bị một đại hán vọt tới đẩy hai người tách xa nhau, chờ người nọ đi rồi, hắn đã không thấy bóng dáng "Tiêu Ngọc Châu" ở đâu nữa, trong lòng Lý Cảnh Tập căng thẳng, vội vàng đi tìm người.
Lúc này, có một người đi đến bên cạnh Lý Cảnh Tập, nhỏ giọng nói: "Vương gia và thuộc hạ đến rồi."
Lý Cảnh Tập đi theo người nọ, bước ra khỏi đường phố đông người, đã thấy có người dắt ngựa chờ ở đó, hắn xoay người nhảy lên ngựa, thúc ngựa chạy về phía nam.
Giờ phút này, trái tim Lý Cảnh Tập đập bình bịch kịch liệt liên hồi, cho dù biết người gặp nạn không phải là Tiêu Ngọc Châu chân chính, nhưng trái tim hắn vẫn lo lắng muốn chết. Tưởng tượng nếu như thật sự là Ngọc Châu bị bắt đi, hắn đã nghĩ đến việc giết sạch mọi người.
Ba ba ba ba...
Tiếng ngựa phi rít gào đến cửa thành, thấy binh sĩ đang muốn ngăn cản, người hầu của Lý Cảnh Tập giơ cao thẻ bài của vương phủ, lớn tiếng quát: "Khang thân vương phải ra khỏi thành, mau tránh ra!"
Binh lính trông cửa nhìn kỹ, quả nhiên là Khang thân vương, bọn hắn vội vàng cho đi. Đợi đám người đi rồi, mấy người họ bắt đầu tán gẫu:
"Hôm nay chắc sẽ xảy ra hỗn loạn! Tứ hoàng tử, Định Quốc Công và Khang thân vương đều rời khỏi thành!"
"Chuyện của các đại nhân, chúng ta không quản được, mau đi trông cửa cho tốt đi!"
Đội nhân mã của Lý Cảnh Tập đi tới một thôn trang ở bên ngoài thành, có người chạy tới nói: "Khang Nhạc huyện chủ bị người xấu bắt vào thôn trang này, Tứ hoàng tử vừa rồi cũng đi vào, nói là muốn đi cứu người."
Tay nắm dây cương của Lý Cảnh Tập siết chặt lại, ánh mắt tăm tối nhìn vào thôn trang tối om, sau đó quất roi vọt vào, người của hắn đi theo sát phía sau. Vào trong, hắn chợt nghe thấy âm thanh của vũ khí va chạm.
Lý Cảnh Tập đi qua nơi phát ra âm thanh, tới một cái sân, chỉ thấy bên trong có hai người đang đánh nhau. Hắn đang muốn đi vào, bỗng có một hắc y nhân đi tới nhỏ giọng nói: "Vương gia đi theo tiểu nhân, Tứ hoàng tử đã mang Khang Nhạc huyện chủ tới nơi khác rồi."
Đoàn người Lý Cảnh Tập lập tức đi theo người nọ, không tới vài bước đã tới một sân viện khác. Bọn hắn đánh gục những người trông cửa, Lý Cảnh Tập đi đến căn phòng đang sáng đèn.
Đứng trước cửa, chợt nghe âm thanh của Tứ hoàng tử truyền ra từ bên trong: "Nàng là Ngọc Châu đúng không, chắc nàng biết ta là ai nhỉ? Hôm nay chuyện tốt giữa ta với nàng thành công, hôm khác ta bước lên được vị trí kia, thì nàng chính là hoàng hậu. Ha ha ha ha..."
Rốt cuộc Lý Cảnh Tập nghe không nổi nữa, loảng xoảng một tiếng, hắn đá văng cửa, chỉ thấy trong phòng, trên mặt "Tiêu Ngọc Châu" còn đang đeo mặt ạn, lui vào trong góc phòng, mà Tứ hoàng tử đang đứng trước mặt con bé, vẻ mặt dâm tà.