Đoàn Anh Hoành cầm lấy ngọc bội, tỉ mỉ xem xét, quả thật là đồ của hắn ta. Lúc trước hắn ta giao khối ngọc bội này cho công công thường xuyên liên lạc với hắn ta, là tín vật giữa hai người.
"Đoàn tướng quân, Tứ hoàng tử đã đắc thủ, Hoàng thượng nói ngài lập tức hành động." Tiểu thái giám nói.
Đoàn Anh Hoành nhìn ngọc bội trong tay, nhớ đến lúc nãy Tiêu Hoài vội vàng dẫn quân, lại mang theo khí thế dạt dào rời đi, hắn ta liền hoàn toàn tin lời của tiểu thái giám.
Hắn ta nói: "Được, ta sẽ lập tức hành động."
Tiểu thái giám gật đầu, xoay người bước đi, nhanh chóng biến mất khỏi rừng rậm. Đoàn Anh Hoành lại nhìn trái nhìn phải, sau đó cũng bước ra ngoài. Về tới đại doanh, hắn điểm một ngàn tinh binh rời đi.
Có tướng lĩnh khác hỏi hắn: "Lão Đoàn, ngươi đang làm gì vậy?"
"Mật lệnh của chủ soái." Bỏ lại một câu như vậy, hắn ta dẫ theo một ngàn tinh binh đi về phía hoàng thành. Tới cửa thành, hắn nói: "Ta là tướng lĩnh dưới trướng Định Quốc Công, phụng mệnh của Định Quốc Công vào thành bảo vệ Hoàng thượng."
Binh sĩ thủ thành thấy hắn ta mang theo nhiều binh sĩ như vậy, tất nhiên sẽ không dám cho hắn ta vào thành. Đoàn Anh Hoành thấy thế, hắn ta trực tiếp công thành. Tướng lĩnh thủ thành đã nhận được mệnh lệnh của Hoàng đế trước đó, lúc Đoàn Anh Hoành mang binh vào thành, phải giả bộ ngăn cản hắn ta lại, sau đó để hắn ta vào thành.
Cho nên Đoàn Anh Hoành không cần phải tốn nhiều sức lực đã có thể "công thành" tiến vào trong thành, sau đó đi thẳng đến hoàng cung. Dân chúng trong kinh thành thấy thế, tất cả đều sợ hãi đến mức vội vàng chạy về nhà, đóng cửa lại, không dám đi ra ngoài nữa.
Đoàn Anh Hoành một đường thuận lợi đi vào hoàng cung, giống như lúc ở cửa thành, quân canh giữ chỉ tùy ý ngăn cản vài cái, để đội quân "tiến" vào.
Mà giờ phút này, Hoàng đế đang ngồi trong Ngự Thư Phòng phê duyệt tấu chương, bên ngoài đang đánh nhau, sau đó có một tiểu thái giám kinh hoảng chạy vào bẩm báo: "Hoàng thượng, hoàng thượng, bị đánh vào rồi!"
Hoàng đế bỗng đứng lên: "Ai đánh vào?"
Tiểu thái giám nơm nớp lo sợ nói: "Định Quốc Công... Là tướng lĩnh dưới trướng của Định Quốc Công mang binh đánh vào."
Hoàng đế chau mày, y biết đêm nay Tứ hoàng tử động thủ, nhưng bọn họ đâu có nói hôm nay sẽ đắc thủ. Ngày mai Đoàn Anh Hoành mang binh tấn công hoàng cung, nói là Tiêu Hoài sai hắn làm, sau đó y sẽ trị tội Tiêu Hoài.
Nhưng tại sao bây giờ Đoàn Anh Hoành lại động thủ?
Y cảm thấy có chuyện không thích hợp, nhưng còn chưa suy nghĩ rõ ràng lúc này nên ứng phó thế nào thì Đoàn Anh Hoành đã vọt tới cửa Ngự Thư Phòng. Hoàng đế tiến thoái lưỡng nan, y đứng ở trong Ngự Thư Phòng, nhìn Đoạn Anh Hoành đứng ở bên ngoài. Ánh mắt hai người chạm vào nhau, tựa hồ đều hiểu được ý của đối phương, nhưng lại giống như là không hiểu gì.
Nhưng giờ phút này, tên đã lên dây, Đoàn Anh Hoành không thể không bắn, hắn ta huy động kiếm trong tay, chém chết thủ vệ canh giữ trước cửa Ngự Thư Phòng, vọt vào bên trong, sau đó kiếm chỉ thẳng vào mi tâm Hoàng đế.
Tiêu Khang Thịnh đứng hầu ở bên người Hoàng đế thấy thế, hắn ta vội vàng che chở trước người Hoàng đế. Đoàn Anh Hoành dám chém chết thủ vệ, nhưng không dám chém chết Tiêu Khang Thịnh. Tuy nhiên, vở kịch diễn tới đây thôi là đủ rồi.
Hoàng đế thấy hắn ta không thật sự có ý muốn giết mình, nhẹ nhàng thở một hơi, ít nhất Đoàn Anh Hoành không có phản bội y, chỉ đang diễn thôi. Y không biết tại sao một màn này lại xảy ra đột ngột như thế, nhưng nếu đã bắt đầu thì y phải tiếp thôi.
"Lớn mật, ngươi dám bức vua thoái vị!" Hoàng đế nói.
Đoàn Anh Hoành: "Ta nhận mệnh lệnh của Định..."
"Hoàng thượng, Định Quốc Công mang binh vào thành..."