Bên kia, Đường Thư Nghi và Tiêu Ngọc Minh quay trở về nhà. Tiêu Ngọc Minh gọi Triệu quản gia đến trước mặt, hỏi ông ấy kết quả điều tra. Mặt Triệu quản gia nhăn thành chiếc bánh bao: "Nhị công tử, lúc này mới qua được bao nhiêu thời gian đâu, cho dù dùng hết sức lão nô cũng không tra được gì!"
Tiêu Ngọc Minh hừ một tiếng, phất tay áo đi ra ngoài, Đường Thư Nghi thấy thế thì vội vàng hỏi: "Con muốn làm cái gì?"
Tiêu Ngọc Minh quay đầu, cắn răng nói: "Đi tìm tú bà của thanh lâu, chắc chắn bà ta biết ai là người truyền lời đồn đãi này."
Nếu không có ai sai bảo, tại sao tú bà kia dám ra làm chứng?
Nói xong, hắn hùng hổ rời đi. Đường Thư Nghi cũng không ngăn cản hắn, chỉ bảo Triệu quản gia đi theo, đừng để hắn làm ra chuyện xấu gì. Triệu quản gia lên tiếng rồi vội vàng đuổi theo.
Tiêu Ngọc Minh không trực tiếp đi thanh lâu mà là đi gọi Thượng Tề Nhị và Nghiêm Ngũ trước. Lúc trước tới thanh lâu là ba người bọn họ cùng đi, hiện tại muốn tới đại náo thanh lâu cũng phải đi cùng nhau.
Đương nhiên Tề Nhị và Nghiêm Ngũ cũng đã nghe thấy lời đồn đãi này, Nghiêm Ngũ còn nói: "Nhưng mà tại sao bọn chúng lại chỉ nói đến ngươi mà không nhắn đến hai chúng ta?"
Tiêu Ngọc Minh nhấc chân đá một cước lên mông hắn: "Ngươi muốn người khác nói đến ngươi thế à?"
"Không không không." Nghiêm Ngũ lập tức nói. "Ngươi đã đính hôn rồi, còn ta thì chưa đâu. Nếu thanh danh của ta không tốt, chắc chắn sẽ không tìm được thê tử."
Tề Nhị đứng ở bên cạnh nói: "Ngươi cho là hiện giờ thanh danh của ngươi tốt lắm à?"
Nghiêm Ngũ trừng mắt nhìn hắn một cái: "Chúng ta kẻ tám lạng người nửa cân, ai cũng không nói người khác được."
Ba người cãi nhau ầm ĩ tới thanh lâu. Bởi vì đang là ban ngày nên cửa lớn đang đóng chặt, Tiêu Ngọc Minh thấy thế liền một cước đá văng cửa. Quy công nghe thấy tiếng động đã muốn phát tác, nhưng khi nhìn thấy là ba người bọn họ, hắn lập tức cúi thấp eo cười nói: "Ba vị đến lúc này còn sớm, các cô nương vẫn còn đang ngủ."
Tiêu Ngọc Minh nhấc chân đá hắn sang một bên, lớn tiếng nói: "Gọi tú bà của nơi này ra đây cho ta."
Mấy quy công thấy hắn như thế, lập tức chạy đi gọi tú bà. Chỉ chốc lát sau đã thấy một nữ nhân ăn mặc trang điểm vô cùng xinh đẹp, nhìn có vẻ hơn ba mươi tuổi bước tới.
"Gặp qua ba vị công tử." Tú bà hành lễ với ba người Tiêu Ngọc Minh.
"Ngươi chính là tú bà sao?" Tiêu Ngọc Minh hỏi.
Tú bà cười đáp: "Vừa mới trở thành tú bà ngày hôm qua."
Tiêu Ngọc Minh nghe xong thì nhíu mày: "Chuyện này xảy ra như thế nào?"
Tú bà: "Hôm qua tú bà cũ bán thanh lâu này cho ta."
"Vậy giờ bà ta đang ở đâu?" Tiêu Ngọc Minh hỏi.
Tú bà: "Không biết."
Tiêu Ngọc Minh cắn răng kêu ken két: "Những điều ngươi nói đều là sự thật sao?"
Vẻ mặt tú bà hốt hoảng: "Ta nào dám lừa ngài!"
Ánh mắt Tiêu Ngọc Minh tàn nhẫn nhìn nàng ta trong chốc lát, tú bà bị hắn nhìn như thế, mặt mũi trắng bệch: "Tiêu nhị công tử, ngài suy nghĩ một chút đi, Thu Tam Nương đắc tội ngài như thế, chắc chắn đã lập tức chạy trốn rồi! Ta cũng chỉ ỷ vào việc có chút quan hệ với Cảnh Tứ gia nên mới dám nhận thanh lâu này."
Cảnh Tứ gia trong miệng nàng ta chính là Cảnh gia hoàng thương, Cảnh gia này có thể làm thương nhân liên kết với triều đình thì tất nhiên cũng có người trong triều. Đương nhiên Tiêu Ngọc Minh không sợ Cảnh gia, cũng không sợ người sau lưng Cảnh gia, nhưng rõ ràng chuyện này không có liên quan tới Cảnh gia.
Hắn hừ một tiếng rồi xoay người rời đi, tú bà kia nhìn thấy bóng dáng hắn biến mất thì thở ra một ngụm khí lớn.
Mà bên kia, Tiêu Hoài bị đại thần nội các Uất đại nhân chặn lại nói chuyện, lời nói có nhắc tới việc tiểu cữu cữu của thứ tử nhà mình có mua một thanh lâu từ trong tay người khác, khi hắn biết được điều này đã răn dạy một phen.
Đương nhiên Tiêu Hoài cũng nghe thấy lời đồn đãi về Tiêu Ngọc Minh ở bên ngoài, hắn hiểu ý tứ của Uất đại nhân này là cái gì, đơn giản chỉ là sợ bọn hắn giận chó đánh mèo lên lão bản hiện tại của thanh lâu.
Hắn cũng chẳng nói gì, chỉ ừ một tiếng rồi xoay người rời đi, Uất đại nhân nhìn theo bóng dáng của hắn, trong lòng thầm nói, vậy rốt cuộc là có để ý hay không?!
Suy nghĩ thêm chốc lát, hắn ta nhanh chóng bước chân về nhà, mặc kệ Tiêu Hoài có quan tâm hay không thì vẫn nên mau chóng đóng cửa thanh lâu kia đi.
Nói thẳng ra, những người này đều thích bắt nạt kẻ yếu. Tuy rằng Tiêu Hoài đã khống chế cả kinh thành, nhưng chỉ ra tay đối với Hoàng đế, còn đối xử với những người khác vẫn như cũ.
Uất đại nhân cảm thấy việc Tiêu nhị công tử bị truyền ra thanh danh phong lưu cũng chẳng liên quan gì tới hắn, thanh lâu kia Cảnh gia mua thì cũng đã mua rồi. Nhưng hiện tại thấy sắc mặt Tiêu Hoài có phần không tốt, hắn ta có chút sợ hãi.