Giờ này trời đã gần tối, Tiêu Ngọc Minh mang người vào một cái ngõ nhỏ, Tề Nhị và Nghiêm Ngũ cười hì hì đi theo phía sau.
Đi đến cuối ngõ, Tiêu Ngọc Minh ném người lên mặt đất, chân đạp lên ngực hắn ta, từ trên cao nhìn xuống, nói: "Ngô Tiểu Lục, có biết vì sao lão tử lại bắt ngươi lại đây không?"
"Tiêu Ngọc Minh, con mẹ nó ngươi mau buông ta ra, nếu không ta sẽ không để yên cho ngươi đâu." Ngô Tiểu Lục nằm trên mặt đất, giãy giụa như bạch tuột, nhưng chẳng có ích gì.
Mà Tiêu Ngọc Minh nghe thấy lời này của hắn ta, hắn lập tức rút cây chủy thủ ra, giả bộ đâm tới mặt hắn ta. Ngô Tiểu Lục hét lên một tiếng, sau đó liền bất tỉnh.
"Cũng không phải là bị dọa sợ rồi đấy chứ!" Tề Nhị đứng bên cạnh nói.
"Các ngươi nhìn xem này." Năm ngón tay của Ngô Tiểu Lục chỉ về phía gã sai vặt, nói.
Tiêu Ngọc Minh và Tề Nhị quay đầu lại nhìn, gã sai vặt đứng đó lạnh run người, dưới đũng quần đã có một bãi nước nhỏ tí tách chảy xuống. Tiêu Ngọc Minh và Tề Nhị đều không nén được nụ cười, Ngô Tiểu Lục là một kẻ nhát gan, gã sai vặt của hắn ta cũng giống như vậy.
Tiêu Ngọc Minh đi đến trước mặt gã sai vặt, cầm chủy thủ nói: "Nói chuyện chút đi."
"Nói nói... nói cái gì?" Môi gã sai vặt run rẩy hỏi.
Tiêu Ngọc Minh cọ cọ chủy thủ lên người gã ta, nói: "Ngươi nghĩ xem ngươi có thể nói được cái gì?"
Gã sai vặt kia "bùm" một tiếng, đầu gối quỳ phịch xuống đất, khóc lóc nói: "Tiêu nhị công tử, ta cũng chỉ là một nô tài, chủ tử nói ta làm gì thì ta phải làm cái nấy. Chuyện truyền tin đồn của ngài ra ngoài là do đại lão gia của ta phân phó."
Chuyện nên biết thì cũng đã biết, nhưng Tiêu Ngọc Minh vẫn không thả gã sai vặt này ra, hắn lại hỏi: "Còn nữa không?"
Gã sai vặt sửng sốt, nhìn biểu tình tựa tiếu phi tiếu trên mặt hắn, bỗng nhiên hiểu ra. Gã ta nói: "Nếu tiểu nhân nói, nhị công tử có thể tha cho tiểu nhân không?"
Tiêu Ngọc Minh: "Vậy phải xem ngươi nói cái gì."
Gã sai vặt cắn chặt răng lại, sau đó nói: "Đại lão gia nhà ta... cấu kết cùng nhị phu nhân."
Xung quanh là một mảnh im lặng, sau đó Nghiêm Ngũ nói: "Má ơi! Thật quá kích thích không phải sao?"
Vẻ mặt của Tiêu Ngọc Minh và Tề Nhị đều mang theo vẻ hăng hái nhiều chuyện, Tề Nhị nhấc chân đá gã sai vặt kia: "Nói tiếp."
Gã sai vặt run rẩy: "Lục... Lục công tử ở bên ngoài thiếu năm vạn lượng bạc."
"Tiếp tục." Nghiêm Ngũ nói.
Gã sai vặt: "Tam lão gia nuôi dưỡng ngoại thất ở bên ngoài."
Tiêu Ngọc Minh: "Nói hết những thứ ngươi biết cho ta!"
Vẻ mặt gã sai vặt đau khổ, nhưng vẫn nói hết những chuyện mà gã ta biết, cho đến chuyện buổi sáng hôm nay Ngô Tiểu Lục nhéo mông nha hoàn cũng nói ra, lúc này ba người Tiêu Ngọc Minh mới buông tha cho gã ta.
Đúng lúc này, Ngô Tiểu Lục cũng tỉnh lại, Tiêu Ngọc Minh đi qua đá hắn ta một cước, nói: "Hôm nay ta bỏ qua cho ngươi một lần, lần sau thấy ta thì đi đường vòng, nếu không nếu gặp ngươi một lần, lão tử lại đánh ngươi một lần."
Nói xong, ba người bọn họ tiêu sái rời đi. Gã sai vặt vội vàng đi qua đỡ Ngô Tiểu Lục dậy, Ngô Tiểu Lục nhìn theo hướng ba người bọn họ vừa mới rời đi, hỏi gã sai vặt: "Bọn chúng làm gì ta?"
Gã sai vặt lắc đầu: "Không làm gì cả."
"Vậy bọn chúng làm gì ngươi?" Ngô Tiểu Lục lại hỏi.
Gã sai vặt cúi đầu đáp: "Bọn họ đánh tiểu nhân vài cái."
Ngô Tiểu Lục nghi ngờ nhìn hắn, gã sai vặt lại nói: "Thật sự bọn họ chỉ đánh tiểu nhân vài cái, sau đó Tề Nhị công tử nói trời sắp tối rồi, nên nhanh chóng quay về, nếu không sẽ bị phạt. Sau đó bọn họ liền vội vã rời đi."
Ngô Tiểu Lục tin lời gã nói, được gã dìu đi về nhà.