Triều đình vốn dĩ là một ván cờ, ván cờ giữa các đại thần với đại thần, ván cờ giữa đại thần và Hoàng đế, thậm chí còn là ván cờ giữa hậu cung và tiền triều. Cuối cùng vẫn phải xem thực lực, thủ đoạn và tâm cơ.
Tân hoàng đăng cơ, hơn nữa tuổi lại nhỏ, không ít triều thần hăm he muốn "mưu đồ kế lớn". Hoàng thượng tuổi nhỏ, càng dễ dàng khống chế. Nếu Hoàng đế chưa đại hôn, bọn họ sẽ có cơ hội đưa nữ nhi nhà mình tiến cung, nếu như có thể sinh nhi tử, nói không chừng sẽ có tiền đồ lớn hơn.
Lý Cảnh Tập đương nhiên biết suy nghĩ của những triều thần đó, nhưng hắn mới đăng cơ còn chưa phải là lúc để ra tay. Hơn nữa, chuyện hôn sự giữa hắn và Ngọc Châu, nhất thời còn chưa thể định xuống, hắn còn rất nhiều thời gian để đọ sức với những lão cáo già này.
Thật ra, với thực lực hiện tại của Tiêu Hoài, muốn quét sạch những người bất đồng chính kiến trong triều cũng không phải chuyện khó, nhưng hắn không làm, chính là muốn đem những người này làm đá mài dao cho tân hoàng. Lý Cảnh Tập cũng hiểu điều này. Đến cuối cùng hắn cần phải một mình đối mặt với mọi thứ.
Bên này, Đường Quốc Công hẹn thời gian gặp Tiêu Dịch Nguyên, Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài dẫn hắn đến phủ Đường Quốc Công. Sáng sớm hôm nay, Tiêu Thành Minh và Tiêu Đại Dũng dẫn Tiêu Dịch Nguyên đến phủ Định Quốc Công, bọn họ rất coi trọng cuộc gặp mặt ngày hôm nay. Mà Đường Thư Nghi nhìn thấy một thân trang phục của Tiêu Dịch Nguyên, muốn bật cười. Nói như thế nào đây, có chút cảm giác như nhà giàu mới nổi.
Tiêu Dịch Nguyên là một người nhạy cảm, nhìn thấy biểu cảm của Đường Thư Nghi thì mặt đỏ lên, hắn tháo ngọc ban chỉ trên tay và phát quan bằng vàng trên đầu xuống, đây không phải là thứ hắn muốn đeo, là người nhà xúm quanh hắn đeo lên.
"Ai dô, cháu tháo xuống làm gì, để đó mới thấy quý khí!" Tiêu Thành Minh nói, ông ấy sợ phủ Đường Quốc Công cảm thấy nhà bọn họ nghèo.
Tiêu Dịch Nguyên đỏ mặt nói: "Đeo lên không thoải mái."
"Cũng không phải ngày nào cũng đeo, không thoải mái cũng đeo." Tiêu Đại Dũng nói rồi lại muốn đeo lên cho hắn, nhưng Tiêu Dịch Nguyên không còn cách nào khác, ánh mắt mang ý cầu cứu nhìn Đường Thư Nghi.
Đường Thư Nghi không nhịn được cười, bảo Thuý Trúc đi lấy vài thứ đến. Thuý Trúc xoay người đi ra ngoài, không lâu sau nàng ấy cầm một cái khay đến, bên trên đều là ngọc bội các thứ để đeo. Bảo Tiêu Dịch Nguyên ngồi xuống, nàng cầm một phát quan phát quan đế bạc khảm ngọc mã não đưa cho Thuý Vân.
Thuý Vân đi tới cài lên cho Tiêu Dịch Nguyên, lấy ra một miếng bội phỉ thuý và một chiếc túi thơm thêu gấm màu đỏ từ thắt lưng hắn xuống, sau đó lấy một miếng ngọc bội dương chi từ trong tay Đường Thư Nghi đeo lên cho hắn. Như vậy cả người liền nhìn trông có vẻ văn nhã lại nội liễm, rất tốt.
Tiêu Dịch Nguyên thở phào nhẹ nhõm, mà Tiêu Thành Minh thấy vậy thì cau mày rồi hỏi: "Không phải quá đơn giản sao?"
Tiêu Đại Dũng cũng cau mày, cảm thấy vẫn là cách ăn mặc lúc nãy tốt hơn, rất quý khí.
Đường Thư Nghi mỉm cười nói: "Phụ thân và ca ca cháu đều thích cách ăn mặc như thế này."
Tiêu Thành Minh và Tiêu Đại Dũng nghe xong cũng không nói gì nữa, hôm nay để Tiêu Dịch Nguyên ăn mặc như thế này là muốn làm Đường Quốc Công bọn họ thích, bình thường nhà họ cũng không thích đeo những thứ này.
Thu thập xong, Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài dẫn Tiêu Dịch Nguyên đến phủ Đường Quốc Công. Đường Quốc Công và Đường Thư Kiệt nhìn thấy Tiêu Dịch Nguyên, vẻ mặt đều lộ vẻ hài lòng, có thể thi đậu nhất giáp đã đủ nói lên học vấn rất tốt. Lại thêm những biểu hiện khi nhận thân lúc trước của hắn, nói rõ đây là người thông minh. Thông minh lại có học thức, công thêm sự nâng đỡ của bọn họ và phủ Định Quốc Công, tương lai muốn tầm thường cũng khó.