Cho nên bọn họ căn bản là hài lòng với Tiêu Dịch Nguyên, sau đó lại ngồi xuống tán gẫu một lúc, Đường Quốc Công và Đường Thư Kiệt càng thêm hài lòng. Thật lòng nói thẳng ra, điều khiến bọn họ hài lòng nhất chính là Tiêu Dịch Nguyên thi đậu nhất giáp. Nhưng đây cũng là không gì đáng trách, mặc dù kết quả không thể đại biểu tất cả, nhưng có thể trổ hết tài năng từ trong nghìn binh vạn mã, ít nhất về phương diện học thức cũng là người tài giỏi.
Trò chuyện một lúc liền nói đến hôn sự. Tiêu Dịch Nguyên đứng dậy cung kính quỳ gối trước mặt Đường Quốc Công và Đường Thư Kiệt, nói: "Vãn bối phải lòng Tam cô nương đã lâu, đời này không phải nàng ấy không được, cũng chỉ có thể là nàng ấy. Mong Quốc Công gia và Đường đại nhân có thể giao phó Tam tiểu thư cho vãn bối, vãn bối dốc toàn tâm toàn lực bảo hộ nàng ấy cả đời. Vãn bối bảo đảm, đời này chỉ có mình Tam tiểu thư, cho dù xuất phát từ nguyên do gì, đều sẽ không nạp thiếp."
Sau khi hắn nói xong, căn phòng trở nên yên tĩnh, một lúc sau Đường Quốc Công quay đầu nhìn Tiêu Hoài, cảm khái nói: "Nhiều năm trước, con cũng quỳ trước mặt ta như vậy, cũng lập lời thề tương tự. Chớp mắt đã qua nhiều năm như vậy, con rất tốt."
Tiêu Hoài vội vàng đứng dậy, chắp tay nói: "Kiếp này có Thư Nghi bầu bạn là may mắn lớn nhất của con."
Đường Quốc Công ừm một tiếng: "Lời này của con rất đúng, nữ nhi ta cho dù ở đâu đều giỏi giang."
Đường Thư Nghi muốn che mặt, lão cha à, lời khen ngợi này quá lộ liễu rồi. Nhưng Tiêu Hoài lại gật đầu đồng ý, miệng còn nói: "Đây đều là nhờ nhạc phụ biết cách chỉ dạy."
Đường Quốc Công bật cười, Đường Thư Kiệt và Đường Thư Bạch đều muốn trợn tròn mắt, lần này để hắn nịnh hót.
"Nữ nhi Đường gia ta, mặc dù không thể nói đều như châu như ngọc," Đường Quốc Công nhìn Tiêu Dịch Nguyên nói: "Nhưng nữ nhi Đường gia ta cho dù gả đi cũng không phải bát nước đổ đi. Sau khi nó gả đi, nếu như không được sống như ý, Đường gia lúc nào cũng sẵn sàng đón các nàng quay về nhà."
Tiêu Dịch Nguyên vội vàng nói: "Vãn bối tuyệt đối không để Tam tiểu thư chịu oan ức."
Đường Quốc Công ừm một tiếng, nói: "Quân tử không thể tư lợi bội ước, lời hôm nay ngươi nói, những người ở đây đều là nhân chứng, nếu như sau này làm trái, đến lúc đó đừng trách người Đường gia ta không nói lý."
"Vãn bối tuyệt đối không nuối lời." Tiêu Dịch Nguyên vội vàng nói.
Đường Quốc Công lại ừm một tiếng, sau đó nhìn Đường Thư Kiệt. Lúc này mọi chuyện cơ bản đã được định xuống, Đường Thư Kiệt cũng không nói thêm gì nữa, chỉ nói: "Nếu đã như vậy, mong ngươi và An Lạc về sau có thể hoà thuận đến bạc đầu."
Nói ra câu nói này, trong lòng hắn thực sự rất khó chịu.
Tiêu Dịch Nguyên quỳ trên mặt đất cung cung kính kính dập đầu, Đường Quốc Công phất phất tay để hắn đứng dậy, Tiêu Hoài đúng lúc thương nghị chuyện hôn sự. Cứ như vậy, chuyện hôn sự của Tiêu Dịch Nguyên và Đường An Lạc coi như đã định đoạt gần xong.
Lại nói chuyện một lúc, Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài dẫn Tiêu Dịch Nguyên rời đi, Đường Thư Kiệt vẻ mặt bình đạm trở lại viện của Đường nhị phu nhân. Đường nhị phu nhân thấy hắn như vậy, trong lòng lộp bộp chốc lát, sau đó hỏi: "Chuyện không thành sao?"
Sau khi Tiêu Dịch Nguyên đậu nhất giáp, nàng ấy càng thêm vừa ý với mối hôn sự này.
Đường Thư Kiệt ngồi xuống, thở dài: "Được rồi, giống như năm đó Tiêu Hoài quỳ xuống cầu hôn, nó cũng quỳ xuống trước mặt ta nói đời này chỉ có mình An Lạc."
Đường nhị phu nhân vui vẻ vỗ tay, "Như vậy ta liền yên tâm rồi."
Đường Thư Kiệt nhìn thấy dáng vẻ vô tâm của nàng ấy, cau mày nói: "Khuê nữ sắp gả đi, nàng vui vẻ như vậy sao? Sau này không thể ngày ngày ở bên người nàng gọi nàng nương ơi nương à, nàng không thấy khó chịu sao?"
Đường nhị phu nhân: "........."
Sau khi sắp xếp xong từ ngữ, Đường nhị phu nhân ngồi xuống bên người hắn, nhẹ giọng nói: "Biểu ca, ta biết chàng luyến tiếc An Lạc, nhưng An Lạc thân là nữ nhi, chúng ta không thể giữ nó cả đời được! Ta vui vẻ, là bởi vì Tiêu Dịch Nguyên bây giờ nhìn có vẻ mọi mặt đều rất tốt, An Lạc nhà chúng ta tìm được bến đỗ tốt."
Đường Thư Kiệt nghiêng người, gối đầu lên đùi Đường nhị phu nhân, hữu khí vô lực nói: "Biểu muội, về sau nàng không thể tức giận với ta nữa, An Lạc gả đi đã muốn nửa cái mạng của ta rồi, nếu như nàng lại tức giận với ta, ta không thể nào sống được nữa."
Đường nhị phu nhân thấy hắn lại giả vờ đáng thương, giơ tay bốp một tiếng đánh vào người hắn, nói: "An Lạc gả đi muốn nửa cái mạng lớn của ta, nếu như ta lại tức giận với chàng, ta cũng không sống nổi nữa."
Đường Thư Kiệt vội vàng ngồi dậy, ôm tức phụ vào lòng dỗ dành: "Biểu muội, ta nói đùa với nàng thôi......"