Căn phòng trở nên yên tĩnh, Đường Thư Nghi liếc nhìn Tiêu Hoài, lời này nói ra mặc dù khó nghe, nhưng quả thật là ý tứ này. Chẳng qua nàng vẫn giải thích: "Các con không còn là tiểu hài tử nữa, phải tự lo chuyện của chính mình."
Tiêu Ngọc Thần nhìn Đường Thư Nghi rồi lại nhìn Tiêu Hoài, sắc mặt hai người đều bình tĩnh, nhưng hắn biết, phụ mẫu hẳn là đã lên kế hoạch từ lâu rồi.
Lúc này Tiêu Hoài đứng dậy, nói có chuyện muốn nói với Tiêu Ngọc Thần, hai người rời đi, trong phòng chỉ còn lại Đường Thư Nghi và Giai Ninh. Đường Thư Nghi vẫy tay gọi Giai Ninh đến ngồi bên cạnh, sau đó nắm tay nàng ấy nói:
"Con đừng nghĩ nhiều, phân gia là ta và Quốc Công gia đã nghĩ tới từ sớm, không liên quan tới con. Đến lúc đó mặc dù phân gia, nhưng vẫn sống cùng một trạch tử, các con muốn đến chỗ ta ăn cơm, chơi đùa đều có thể, chúng ta vẫn là người một nhà, chẳng qua là tự lo chuyện mỗi nhà mà thôi."
Giai Ninh gật đầu: "Phụ thân mẫu thân đều là người thông thái."
Khi mới nghe đến phân gia, nàng ấy quả thật rất kinh ngạc, nhưng sau đó cẩn thận suy nghĩ lại, phân gia rồi ngược lại khiến mọi người càng thêm hoà thuận. Tự lo chuyện của mình, sẽ tránh được rất nhiều mâu thuẫn ở những chuyện nhỏ nhặt.
Đường Thư Nghi mỉm cười: "Ta chính là lười, không muốn bận tâm quá nhiều. Nhà chúng ta ấy mà, ở những chuyện nhỏ nhặt không có quá nhiều quy định giáo điều, cái này từ từ con sẽ biết. Ta chỉ hy vọng sau này con và Ngọc Thần có thể sống vui vẻ hoà thuận."
Gia Ninh cảm thấy trong lòng ấm áp, chỉ một buổi sáng, nàng ấy đã có thể cảm nhận được không khí hoà hợp an lạc, không mưu mô tranh đấu, cho dù là hai phòng ngoài phủ cũng như vậy. Gia đình như vậy rất làm người yên tâm.
Mẹ chồng nàng dâu lại nói chuyện một lúc rồi ai trở về viện của người nấy. Ngày hôm sau lại mặt, Tiêu Ngọc Thần và Giai Ninh đến phủ Đoan thân vương trước, nói vài lời với Đoan thân vương, sau đó dẫn theo Lý Cảnh Hạo cùng đến phủ Lễ Quốc Công.
Lão Lễ Quốc Công phu nhân nhìn thấy Giai Ninh, liền kéo nàng ấy hỏi tình hình ở phủ Định Quốc Công hai ngày qua. Giai Ninh cẩn thận kể lại, lão Lễ Quốc Công phu nhân nghe vậy, nụ cười trên mặt không hề giảm xuống.
Đợi Giai Ninh nói xong, hai tay bà ấy cung kính chắp trước ngực nói: “A di đà phật, phật tổ phù hộ, để Giai Ninh nhà ta có phúc khí như vậy."
Giai Ninh vui vẻ tươi cười, lão Lễ Quốc Công phu nhân nắm lấy tay nàng ấy nói: "Mẹ chồng cháu độ lượng, nhưng cháu không thể vì vậy mà buông lỏng, nên hiếu thuận vẫn phải hiếu thuận. Người ta đối xử tốt với chúng ta, chúng ta cũng phải đối tốt với người ta."
Giai Ninh nghiêm túc gật đầu: "Ngoại tổ mẫu người yên tâm, cháu hiểu."
Lão Lễ Quốc Công phu nhân ôm lấy nàng ấy mỉm cười: "Nếu cháu có thể nhanh chóng sinh được hài tử, ta cũng hoàn toàn yên tâm."
Giai Ninh đỏ mặt, nghĩ đến lúc hai người động phòng, những động chạm lúc ban đầu, trong lòng nàng ấy lại cảm thấy ngọt ngào một hồi. Nam nhân yêu cầu thê tử vẹn toàn, nữ tử sao lại không muốn phu quân trước khi ở cùng mình không động đến nữ tử khác chứ.
Lại mặt xong, Tiêu Ngọc Thần bắt đầu đến Hàn Lâm viện trình diện, Giai Ninh cũng không nghĩ tới chuyện sáng sớm đến thỉnh an Đường Thư Nghi, hầu hạ nàng chải tóc rửa mặt. Chẳng qua dần dần, nàng ấy phát hiện một vấn đề, bên ngoài đồn Định Quốc Công sợ tức phụ hẳn là sự thật, bởi vì dường như mọi chuyện trong nhà này đều là mẹ chồng của nàng ấy chỉ đạo, cha chồng của nàng ấy, vị Định Quốc Công chủ soái một quân, dường như tất cả đều nghe lời mẹ chồng nàng ấy.
Mà sau khi Đường Thư Nghi có nhi tức phụ, cũng không khác ngày thường là bao, nhưng những ngày này trong triều đình bắt đầu có chút không bình tĩnh, không ít đại thần bắt đầu dâng tấu mong tân hoàng đại hôn.
Đối với vấn đề này, thái độ của Lý Cảnh Tập rất cứng rắn, hắn nói: "Khi nào thành thân, thành thân với ai là chuyện riêng của trẫm, không cần các vị ái khanh lo lắng."
Vì lợi ích to lớn dẫn đường, những đại thần kia tất nhiên sẽ không nghe, thậm chí có người còn vào cung nói với Thái hoàng thái hậu, để Hoàng đế lo chuyện đại hôn.
Từ Ninh cung.
Thái hoàng thái hậu ngồi ở bên trên, nghe một vị nữ nhân hơn năm mươi tuổi nói: "Năm đó hai người chính ta cùng nhau vào cung, chớp mắt đã qua nhiều năm như vậy, nhưng vẫn luôn cảm thấy giống như chỉ mới là chuyện ngày hôm qua."
Người nói chuyện là một vị phi tử của tiên hoàng, nương gia họ Trần, sau này được mọi người gọi là Trần thái phi. Năm đó sau khi tiên hoàng băng hà, bà ấy liền tới Pháp Hoa tự tu hành. Nhiều năm như vậy vẫn luôn ở Pháp Hoa tự, gần như không xuất hiện ở Thượng Kinh nữa. Đã từng, quan hệ giữa Thái hoàng thái hậu và bà ấy cũng coi như không tồi, bây giờ nghe bà ấy nói đến ngày xưa, trong lòng cũng cảm khái một hồi.