"Mấy năm nay ngươi có khoẻ không?" Bà ấy hỏi.
"Khỏe." Trần thái phi nói: "Trong đền thanh tĩnh, cuộc sống tốt hơn so với trong cung rất nhiều."
"Ngươi sống tốt, ta liền yên tâm." Thái hoàng thái hậu mỉm cười nói.
Trần thái phi nhìn bà ấy vẻ mặt yên lòng: "Ngài cũng coi như khổ tận cam lai, Hoàng thượng là một hài tử hiếu thuận."
Thái hoàng thái hậu gật đầu: "Là một hài tử ngoan."
Trần thái phi cầm chén lên uống một ngụm trà, sau đó nói: "Hoàng thượng đã mười lăm rồi nhỉ?"
Thái hoàng thái hậu nghe bà ấy nói vậy, sắc mặt nhạt đi không ít, "Sắp mười lăm tuổi rồi."
"Cũng sắp nên nói chuyện hôn sự rồi." Trần thái phi mỉm cười nói: "Hoàng thượng tuổi trẻ, bên người nên có người tâm tư tinh tế hầu hạ. Nếu như chưa chọn được Hoàng hậu, vậy tuyển tú trước, chọn một vài nữ tử thông thư đạt lý vào cung, hầu hạ Hoàng thượng."
Mọi người đều biết, vị trí hoàng hậu thuộc về nữ nhi của Định Quốc Công, lúc này không ai dám tranh đoạt vị trí Hoàng hậu, nhưng những vị trí khác có thể tranh một chút!
"Hoàng thượng vẫn còn trẻ, bây giờ là lúc khắc khổ học tập, chuyện thành hôn vẫn nên để thêm mấy năm nữa rồi hãy nói." Thái hoàng thái hậu nhẹ nhàng nói.
Mấy ngày nay bà ấy cũng đã nghĩ xong, Hoàng thượng chỉ có một nữ nhân cũng rất tốt, ít nhất hậu cung sẽ không có nhiều tranh đấu. Về phần con nối dõi, thân thể Tiêu Ngọc Châu khoẻ mạnh, phu thê Tiêu Hoài nếu như đã quyết định cho nàng ấy vào cung, chuyện sinh dục của Ngọc Châu hẳn là không có vấn đề. Cho dù đến lúc đó đường con cái khó khăn, chọn quá kế trong tông thất là được rồi.
Mỗi một đời Hoàng đế gần như đều sau khi chết tân hoàng mới có thể kế vị, cũng không tồn tại vấn đề hài tử quá kế không hiếu thuận. Về phần chuyện sau khi chết, ai có thể lo được nhiều như vậy.
Thái hoàng thái hậu nhìn Trần thái phi đang ngồi ở phía dưới, đầu tóc bạc trắng, trán và khóe mắt đầy nếp nhăn, vốn dĩ vì bà ấy nhúng tay vào chuyện hôn sự của Hoàng đế mà cảm thấy không thích, đột nhiên phai nhạt đi rất nhiều.
"Con cháu có phúc của con cháu, ngươi ta đều là người bước nửa chân vào quan tài, ngược lại không bằng bình bình tĩnh tĩnh sống qua ngày." Thái hoàng thái hậu nói.
Nụ cười trên mặt Trần thái phi bỗng chốc đông cứng, bà ấy biết Thái hoàng thái hậu đang nói bà ấy lo chuyện bao đồng. Hơi rũ mí mắt, bà ấy lại mỉm cười, "Nói cũng đúng, mấy năm nay tuổi lớn liền muốn nhìn đám con cháu đều viên mãn."
Thái hoàng thái hậu cũng mỉm cười: "Chuyện nhân duyên này, lưỡng tình tương duyệt mới là thật sự viên mãn.”
Trần thái phi: "Đúng vậy."
Hai người lại nói chuyện một lúc, Trần thái phi liền cáo từ, Thái hoàng thái hậu phái thái giám bên người tiễn bà ấy đi. Đợi người ra khỏi Từ Ninh cung, lại nói: "Bà ấy à, chính là người mềm lòng, hẳn là có người nói gì đấy trước mặt bà ấy."
Phùng ma ma cũng thở dài: "Đều nói đi một ngày đàng học một sàng khôn, Trần thái phi này lại… năm đó bà ấy sảy thai còn không phải vì bị người ta đầu độc sao."
Thái hoàng thái hậu nhớ tới chuyện năm đó, cũng thở dài: "Cho nên, hậu cung này người nhiều tranh chấp cũng nhiều."
Phùng ma ma đứng bên cạnh không nói, nếu Hoàng thượng muốn chỉ có một mình Khang Lạc quận chúa, e rằng sẽ không dễ dàng.
Bên này, Trần phi ra khỏi cung liền lên một chiếc xe ngựa. Xe ngựa lăn bánh, ma ma thiếp thân của bà ấy thấy sắc mặt bà ấy không tốt, lại nhẹ giọng nói: "Ngài cũng cố hết sức rồi, chuyện không thành cũng không thể trách ngài."
"Trần gia lụi bại, trong lòng ta vô cùng khó chịu." Trần thái phi thở dài một hơi: "Năm đó nếu như ta không mất hài tử… Trần gia cũng không như thế này."
"Thái phi, lão nô có lời phản nghịch bất đạo muốn nói với ngài," Ma ma nói, "Năm đó ngài ở trong cung giúp trong nhà ít sao? Chuyện nên làm ngài đều đã làm, tương lai của Trần gia thế nào cần phải xem bản lĩnh của vài vị lão gia, liên quan gì đến ngài? Hôm đó đại phu nhân nói những lời kia với ngài chính là không biết an phận. Cái gì gọi là nếu như năm đó ngài giữ được hài tử, Trần gia nhất định tốt hơn bây giờ? Nhìn toàn bộ quyền quý ở Thượng Kinh, có nhà nào thật sự bởi vì nương nương trong cung mà duy trì thịnh vượng của cả gia tộc?"
Trần thái phi gật đầu: "Ngươi nói đúng, chỉ là đáng tiếc cho hài tử Thuỵ Tỷ Nhi kia."
"Lão nô biết người thích Ngũ tiểu thư, nhưng ngài nghĩ xem, để Ngũ tiểu thư vào cung thật sự tốt sao?" Ma ma nói.
"Thuỵ Tỷ Nhi thông minh hơn ta." Thái phi dựa lưng vào thành xe, cả người mệt mỏi.
Khuôn mặt ma ma mang theo vẻ bất lực, "Định Quốc Công phu nhân được Hoàng thượng phong làm đế sư, từ xưa đến nay cũng chỉ có một vị nữ tử vào triều làm quan, nhìn đã biết là thiên tài. Khang Lạc quận chúa được Định Quốc Công phu nhân dạy dỗ, chắc chắn không bình thường. Vả lại với quyền thế hiện tại của phủ Định Quốc Công, ngài nói Ngũ tiểu thư có thể thắng được Khang Lạc quận chúa?"
Trần thái phi cau mày trầm mặc, qua một lúc sau mới nói: "Thuỵ Tỷ Nhi nói, khi Hoàng thượng vẫn còn là Khang thân vương, nó gặp qua Hoàng thượng vài lần, Hoàng thượng có chút tình ý với nó."
".... Nếu Hoàng thượng thật sự có tình cảm với Ngũ tiểu thư sẽ khăng khăng không tuyển tú?” Ma ma có chút không nói nên lời.
Trần thái phi: "Đây còn không phải do Định Quốc Công đè ép sao?"
Ma ma: "..... Ngài đã gặp Khang Lạc quận chúa chưa?"
Trần thái phi gật đầu: "Đã thấy từ xa một lần."
Ma ma: "So với Ngũ tiểu thư thì sao?"
Trần thái phi lại trầm mặc, cho dù có thiên vị hài tử nhà mình như thế nào đi nữa, bà ấy cũng không thể dối lòng mà nói nữ nhi của Định Quốc Công không bằng Thuỵ Tỷ Nhi nhà bà ấy. Nhưng sau khi suy nghĩ một hồi bà ấy vẫn nói: "Nam tử sao có thể chỉ yêu một nữ tử, chỉ cần Thuỵ Tỷ Nhi có thể tranh được ba phần sủng ái của Hoàng thượng là rất tốt rồi."