Sau Khi Chồng Chết, Ta Nuôi Dưỡng Tiểu Vai Ác Của Hầu Phủ Thành Đại Lão (Dịch Full)

Chương 826 - Chương 826. Ta Không Nạp Thiếp, Cho Dù Nguyên Nhân Gì Cũng Không Nạp 1

Chương 826. Ta không nạp thiếp, cho dù nguyên nhân gì cũng không nạp 1 Chương 826. Ta không nạp thiếp, cho dù nguyên nhân gì cũng không nạp 1

Đường Thư Nghi có thể lý giải tâm trạng của Giai Ninh, nếu có người quấn mãi không buông muốn làm thiếp của Tiêu Hoài, cho dù Tiêu Hoài không nạp nàng ta, nàng cũng sẽ cảm thấy bực trong người. Hơn nữa, hai người Giai Ninh và Tiêu Ngọc Thần rất có khả năng chưa thảo luận chuyện liên quan đến nạp thiếp.

Không có lời hứa của Tiêu Ngọc Thần, lại thành thân gần một năm vẫn chưa mang thai, khi gặp phải loại chuyện này, nghĩ thôi đã biết trong lòng khó chịu đến nhường nào. Nhưng bất kỳ chuyện gì muốn đạt được kết quả viên mãn đều cần có một quá trình, tình cảm giữa phu thê cũng như vậy.

Chuyện này, Đường Thư Nghi không định để ý nhiều, để đôi tiểu phu thê tự giải quyết. Nếu như hai đứa không giải quyết được, nàng mới ra tay.

Tiêu Ngọc Thần làm việc xong trở về, nghe nói Giai Ninh đang ở trong Thế An Uyển, liền trực tiếp đi tìm. Đường Thư Nghi, Giai Ninh và Tiêu Ngọc Châu vẫn còn đang đánh bài. Thuý Vân thấy hắn đến liền đứng dậy nhường vị trí, lại nghe hắn nói: "Không cần, ngươi tiếp tục đánh đi."

Nói rồi hắn đi đến chỗ Giai Ninh rồi ngồi xuống, xem bài giúp nàng ấy, Giai Ninh quay đầu lại mỉm cười với hắn, còn Tiêu Ngọc Thần lại đặt tay dưới gầm bàn, nắm lấy tay nàng ấy. Hai người họ không nói chuyện, nhưng xung quanh dường như có rất nhiều bong bóng màu hồng lơ lửng.

Đường Thư Nghi thấy hai người như vậy thì không nhịn được bật cười, Tiêu Ngọc Châu nhìn Tiêu Ngọc Thần nói: "Đại ca, đại tẩu thua rất nhiều bạc."

Tiêu Ngọc Thần khẽ niết bàn tay mềm mại trong tay, nói: "Thua bao nhiêu huynh trả hết."

Những lời này khiến Tiêu Ngọc Châu và Đường Thư Nghi Nghi bật cười, Giai Ninh ngượng ngùng liếc mắt nhìn hắn. Lúc này, Tiêu Ngọc Châu lại nói: "Vậy muội thua thì sao?"

Tiêu Ngọc Thần: "Muội thua ta cũng trả."

Trong lúc nói, Tiêu Hoài cũng trở về, hắn trực tiếp ngồi bên người Đường Thư Nghi. Lại chơi một lúc, bữa tối đã chuẩn bị xong, cả nhà cùng di chuyển đến phòng ăn để ăn tối. Trong khoảng thời gian này, Đường Thư Nghi và Giai Ninh đều không đề cập đến chuyện xảy ra ngày hôm nay.

Đợi ăn tối xong, đám hài tử đều rời đi, trở về tẩm thất Đường Thư Nghi mới nói chuyện buổi chiều với Tiêu Hoài, sau đó nói: "Lam Phi Bạch có thể làm đến đại quan nhị phẩm, rõ ràng là một nhân vật không đơn giản, không nghĩ tới nội trạch lại loạn như vậy."

Tiêu Hoài ngồi bên cạnh nói: "Thê thiếp sống chung tất nhiên sẽ không bình yên, càng đừng nói vị thiếp thất được hắn ta sủng ái kia, còn là thanh mai trúc mã của hắn ta."

Đường Thư Nghi thở dài: "Giai Ninh và Ngọc Thần hẳn là sẽ không vì chuyện này mà cãi nhau."

Tiêu Hoài vòng tay qua vai nàng, "Tiểu phu thê còn cần dung hoà, nàng không cần quá bận tâm."

Đường Thư Nghi nhìn hắn, mỉm cười: "Chúng ta dường như cũng không cần dung hoà."

Tiêu Hoài: "Ta mọi chuyện đều nghe lời phu nhân, còn cần dung hoà sao?"

Đường Thư Nghi bật cười, Tiêu Hoài ôm vai nàng cũng cười.

Thanh Phong Uyển.

Giai Ninh tắm rửa xong ngồi ở trên tháp, một tiểu nha hoàn lau tóc cho nàng ấy, nha hoàn còn lại bôi cao vào chân và bàn chân của nàng ấy, mà vẻ mặt nàng ấy lại rơi vào trầm tư.

Đại nha hoàn của nàng ấy thấy vậy thấp giọng nói với nàng ấy: "Quận chúa, thế tử có tình cảm sâu đậm với ngài, ngài không cần lo lắng."

Giai Ninh không lên tiếng, làm sao có thể không lo lắng được chứ. Nhưng nàng ấy cũng biết loại sợ hãi này không làm được gì. Đừng nói Tiêu Ngọc Thần không hứa với nàng ấy vĩnh viễn không nạp thiếp, cho dù hắn hứa, nàng ấy cũng không thể kê cao gối ngủ, tương lai như thế nào ai mà biết được.

Cho nên, nắm chặt thứ cần nắm, làm tốt việc mình cần làm là được.

Tiêu Ngọc Thần tắm rửa xong trở về tẩm thất, nhìn thấy một cảnh tượng như thế này: Thê tử của hắn lười biếng dựa vào trên tháp, mái tóc dài buông xuống như thác nước, một sợi tóc dính vào má, làm tăng thêm sự mê hoặc cho khuôn mặt thanh tú của nàng ấy. Đôi chân trắng như sứ thon dài lộ ra ngoài váy, toát ra ánh sáng lấp lánh.

Bình Luận (0)
Comment