Bàn chân nhỏ bé trắng nõn tinh tế đặt trên chân tiểu nha hoàn được thoa lớp cao thơm màu trắng sữa. Mùi hương cao thơm kia thoang thoảng mùi hoa sơn chi, đây là mùi hương mà nàng ấy thích, hắn đã quen từ sớm, nhưng giờ khắc này mùi hương đó lại khiến hắn nhiệt huyết sục sôi.
Vẫy vẫy tay để tiểu nha hoàn đang hầu hạ nàng ấy rời đi, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ. Tiêu Ngọc Thần đi tới ngồi bên cạnh nàng ấy, bốn mắt nhìn nhau, Giai Ninh mở miệng muốn nói chuyện, nhưng vừa mở miệng hắn đã hôn nàng ấy...
Nụ hôn vừa nóng bỏng lại triền miên, hô hấp của hai người càng lúc càng gấp gáp, bàn tay Tiêu Ngọc Thần cũng duỗi vào trong vạt áo của Giai Ninh, vuốt ve vòng eo mảnh khảnh mượt mà của nàng ấy. Nhưng khi nó lại chuẩn bị di chuyển lên trên liền bị nhẹ nhàng giữ lấy.
Giai Ninh để tay lên ngực hắn nhẹ nhàng đẩy một chút, đôi môi Tiêu Ngọc Thần rời khỏi môi nàng ấy, sau đó thở hổn hển nhìn nàng ấy.
"Ta có chuyện muốn nói với chàng." Hô hấp của Giai Ninh cũng rất hỗn loạn.
Tiêu Ngọc Thần ừm một tiếng, đôi môi lại áp lên cổ nàng ấy. Giai Ninh lại dùng hai tay khẽ đẩy hắn, "Thật sự có chuyện muốn nói."
Nàng ấy ngồi thẳng dậy, Tiêu Ngọc Thần bất lực ôm eo nàng ấy nói, "Nàng nói đi."
Giai Ninh nhìn vào mắt hắn, nói: "Lam Thư Ngữ, chàng biết đúng không?"
Tiêu Ngọc Thần vẻ mặt bối rối, "Ta không biết."
Giai Ninh: "Thứ nữ của Tri Xu Mật Viện Sự - Lam Phi Bạch."
Tiêu Ngọc Thần vẫn không biết nàng ta là ai, nhưng hắn vẫn ừm một tiếng ý bảo Giai Ninh tiếp tục nói. Sau đó liền nghe thấy Giai Ninh nói: "Lam Thư Ngữ bây giờ đang đòi sống đòi chết muốn làm thiếp của chàng."
Tiêu Ngọc Thần sững sờ một lát, sau đó không vui nói: "Lam gia này thật sự không có giáo dưỡng, làm ầm đến trước mặt nàng?"
Giai Ninh gật đầu, kể lại chuyện chiều nay. Mặc dù nàng ấy đã cố hết sức che giấu, nhưng ánh mắt và ngữ khí của nàng ấy đều mang theo vài phần lo lắng.
Trái tim Tiêu Ngọc Thần đau nhói, cánh tay đang ôm nàng ấy siết chặt lại, nhìn vào mắt nàng ấy nghiêm túc nói: "Ta không nạp thiếp, cho dù lý do gì cũng không nạp."
Nghe được lời này của hắn, đáy lòng Giai Ninh mới nhẹ nhõm, đồng thời cả trái tim nàng ấy đều được bao bọc trong sự ngọt ngào, trong mắt cũng có nước mắt. Tiêu Ngọc Thần thấy vậy đưa tay ra, nhẹ nhàng lau nước mắt nơi khóe mắt của nàng ấy, nói: "Hai người chúng ta về sau vẫn luôn thế này."
Giai Ninh gật đầu, duỗi tay ra ôm cổ Tiêu Ngọc Thần, hôn lên môi hắn......
..........
Lam phu nhân rời khỏi phủ Định Quốc Công, quay đầu liếc nhìn Dung thị bị bà tử to khoẻ giam giữ, trên mặt nở nụ cười lên xe ngựa, Dung di nương bị đưa lên một chiếc xe ngựa khác.
Xe ngựa bắt đầu lộc cộc di chuyển, Lam phu nhân ngồi trong xe ngựa vẫn giữ vững nụ cười trên mặt, nụ cười đắc thắng. Ma ma ngồi đối diện thấy vậy nói: "Phu nhân, lần này Dung thị kia không thể xoay người được nữa."
Nhưng Lam phu nhân nói: "Như vậy vẫn chưa đủ."
Trên mặt ma ma có chút nghi hoặc, lại nghe Lam phu nhân: "Định Quốc Công phu nhân và Giai Ninh quận chúa đều không phải là người nhiều chuyện, chỉ làm ầm một trận như vậy, quay về lão gia xin lỗi Định Quốc Công, nói không chừng chuyện này liền qua đi. Lão thái thái và lão gia sủng các nàng nhiều năm như vậy, sau khi chuyện này qua đi, bọn họ khóc lóc cầu xin một hồi, chuyện này liền coi như thôi."
Trên mặt ma ma mang theo vẻ lo lắng, "Vậy phải làm thế nào?"
Lam phu nhân vẫn giữ nụ cười trên môi, "Thừa dịp tiếp tục nhóm lửa, để Tam nha đầu tiếp tục làm ầm ĩ. Lát nữa đến phủ An Nguyên Hầu truyền tin cho Thư Dĩnh, bảo nó ngày mai qua thăm Tam nha đầu."
Ma ma gật đầu, Tam tiểu thư từ nhỏ đã luôn so bì với Nhị tiểu thư, Nhị tiểu thư gả vào phủ An Nguyên hầu, Tam tiểu thư ghen tỵ không thôi, ngày mai Nhị tiểu thư trở về, cái gì cũng không cần nói, Tam tiểu thư sẽ tiếp tục làm ầm ĩ.
Chỉ là...
Giọng điệu ma ma lo lắng nói: "Nếu như Tam tiểu thư lại làm ra chuyện gì đó, chọc giận Định Quốc Công phu nhân và Giai Ninh quận chúa thì làm sao?"
Định Quốc Công phu nhân và Giai Ninh quận chúa không phải là người dễ chọc vào.
Lam phu nhân cau mày, nàng ấy tính toán Lam Thư Ngữ, để nàng ta vì chuyện hôn sự mà gây chuyện, nhưng nàng ấy không ngờ tới Lam Thư Ngữ lại yêu Tiêu Ngọc Thầm, muốn làm thiếp của hắn. Nếu như đổi thành nhà khác, nàng ấy còn có thể lợi dụng một chút, nhưng phủ Định Quốc Công nàng ấy nào dám đụng vào!
Nghĩ xong, nàng ấy nói: "Cứ để thuận theo tự nhiên đi."
Dù sao nàng ấy cũng không nghĩ tới việc lợi dụng phủ Định Quốc Công.