Sau Khi Chồng Chết, Ta Nuôi Dưỡng Tiểu Vai Ác Của Hầu Phủ Thành Đại Lão (Dịch Full)

Chương 880 - Chương 880. Viên Mãn 2

Chương 880. Viên mãn 2 Chương 880. Viên mãn 2

Minh đại phu nhân quỳ trên mặt đất, lau nước mắt nói: "Minh Vũ có hôn ước với Hoàng thượng, không thể gả cho người khác được! Chúng ta đều biết thân phận của Minh Vũ không thể làm Hoàng hậu, cho nên đợi đại hôn của Hoàng thượng xong, mới để Minh Vũ vào cung."

Tiêu Ngọc Châu quay đầu hỏi Lý Cảnh Tập: "Hoàng thượng có hôn ước với Minh Vũ cô nương?"

Lý Cảnh Tập lắc đầu: "Không có."

Tiêu Ngọc Châu cúi đầu nhìn xuống Minh đại phu nhân, "Minh đại phu nhân, ngươi nói như thế nào đây?"

Minh đại phu nhân siết chặt nắm đấm, vừa muốn mở miệng nói chuyện, lại nghe thấy Tiêu Ngọc Châu lên tiếng: "Minh đại phu nhân, gạt quân là đại tội, ngươi suy nghĩ cho kỹ."

Minh đại phu nhân ngẩng đầu nhìn Hoàng hậu trẻ tuổi ngồi trước mặt nàng ta, thần sắc hai người đều bình đạm, nhưng nàng ta lại cảm thấy áp lực đến mức run rẩy cả người. Nàng ta nhất thời không biết có nên kiên trì cách nói lúc trước hay không.

"Biểu ca.” Minh Vũ đột nhiên quỳ xuống trước mặt Lý Cảnh Tập, nước mắt lăn dài trên mặt nói: "Biểu ca, muội từ nhỏ đã biết lớn lên sẽ gả cho biểu ca, những năm nay cũng vẫn luôn đợi biểu ca. Muội không cầu gì khác, chỉ cầu có thể vào cung, cho dù làm một tỳ nữ thấp kém cũng được. Hu hu hu...."

"Nữ nhi tội nghiệp của ta!"

Mẫu nữ hai người ôm nhau khóc lóc, Lý Cảnh Tập vốn đã không kiên nhẫn, đang muốn lên tiếng, nhưng Tiêu Ngọc Châu giành trước một bước nói: "Bổn cung trước giờ không phải người thích cưỡng cầu, các ngươi nếu như nói Minh Vũ có hôn ước với Hoàng thượng từ sớm, bổn cung đã không thành thân với Hoàng thượng. Chỉ có điều, bây giờ các ngươi nói ra cũng coi như không muộn."

Những lời này làm cho vẻ mặt của Minh Vũ và Minh đại phu nhân đều mang theo ý mừng, nhưng lại nghe thấy Tiêu Ngọc Châu nói: "Nếu có hôn ước tất nhiên phải có bằng chứng, nếu như các ngươi có thể cầm bằng chứng ra, ta sẽ hoà ly với Hoàng thượng."

Những lời này làm cho toàn bộ đại điện yên lặng như tờ, Minh Vũ và Minh đại phu nhân càng sợ hãi đến nỗi ngồi bệt xuống đất, bọn họ không ngờ tới Tiêu Ngọc Châu lại nói ra những lời quyết đoán như vậy. Hoàng thượng hòa ly với Hoàng hậu cũng không phải là chuyện nhỏ, bọn họ lại nghĩ tới quyền thế của phủ Định Quốc Công, tuyệt đối không phải là thứ bọn họ có thể lay động.

Giờ khắc này hai người họ run như cầy sấy.

"Không... Không cần hoà ly, Minh Vũ chỉ cầu có thể vào cung, không cầu danh phận.” Minh Vũ run rẩy nói.

Tiêu Ngọc Châu cười lạnh: "Minh Vũ tiểu thư, trọng điểm thảo luận của chúng ta bây giờ không phải là vấn đề ngươi có thể vào cung hay không, mà là vấn đề bằng chứng về hôn ước của ngươi với Hoàng thượng."

Minh phu nhân và Minh Vũ liếc mắt nhìn nhau, bọn họ không ngờ tới Tiêu Ngọc Châu hành sự lại quyết đoán như vậy, trực tiếp nói muốn hoà ly với Hoàng thượng. Bọn họ vốn dĩ cho rằng, bọn họ là nương gia lúc sinh thời của mẫu thân Hoàng thượng, cầu xin một chút, Hoàng thượng sẽ để Minh Vũ vào cung.

Tiêu Ngọc Châu là Hoàng hậu nếu như không đồng ý, đó chính là ghen tị. Nhưng ai có thể nghĩ đến, Tiêu Ngọc Châu hoàn toàn không để ý đến danh tiếng, trực tiếp nói muốn hoà ly với Hoàng thượng. Hơn nữa, cho dù như vậy, Hoàng thượng và Thái hoàng thái hậu đều không lộ ra vẻ không thích nàng ấy. Tình hình như này, bọn họ nên làm thế nào?

"Minh đại phu nhân, bằng chứng hôn ước giữa Minh Vũ và Hoàng thượng ở đâu?" Tiêu Ngọc Châu nhìn thẳng về phía Minh đại phu nhân hỏi.

Minh đại phu nhân lại phát run, bọn họ có bằng chứng không? Có, bọn họ đã làm giả một cái từ sớm. Nhưng khi Tiêu Ngọc Châu nói ra hai từ hoà ly, bọn họ không dám cầm ra. Bọn họ vô cùng rõ ràng, cái gọi là bằng chứng hôn ước kia căn bản đã không chịu nổi khảo nghiệm.

"Các ngươi trở về đi.” Lúc này Lý Cảnh Tập nói.

Minh đại phu nhân và Minh Vũ vội vàng đứng dậy hành lễ, sau đó nhanh chóng rời đi. Nhưng không ngờ chính là, bọn họ vừa mới về đến nhà, thánh chỉ liền theo sát đến. Nội dung đại khái của thánh chỉ là, một nhà Minh đại lão gia phạm tội gạt quân, nhưng là Hoàng thượng tân hôn không muốn thấy máu, liền phán bọn họ lưu đày ba mươi năm.

Lưu đày ba mươi năm, có nghĩa cả nhà này đời này đừng nghĩ đến chuyện xoay người, nhất thời quan viên trong triều đều không dám nói đến chuyện tuyển tú. Đương kim Hoàng thượng, khi tàn nhẫn đúng là tàn nhẫn đến cùng cực. Cả nhà Minh đại lão gia chính là thân cữu gia.

Chỉ là có người đang chờ xem, nếu như đường con cái của Hoàng hậu khó, xem xem Hoàng thượng sẽ còn kiên trì chỉ có mình Hoàng hậu hay không. Chỉ là nửa năm sau, Hoàng hậu có thai, lại khiến bọn họ thất vọng.

Lại qua nửa năm sau, Giai Ninh và Tạ Hi Hoa trước sau sinh hài tử, Giai Ninh lại sinh một nam hài, Tạ Hi Hoa cũng sinh một nam hài, Phủ Định Quốc Công có thể nói là con cháu đầy đàn.

Lại là trung thu một năm, Thái hoàng thái hậu triệu cả nhà phủ Định Quốc Công, đến Hoàng cung đón tết trung thu. Cả nhà ngồi trong viện ở Từ Ninh cung, thưởng rượu ngắm trăng, vui vẻ hoà thuận.

Tay Đường Thư Nghi và Tiểu Hoài cùng nắm tay nhau, hai người cùng nhìn trăng sáng trên không trung, lại nhìn người nhà bên cạnh, đời này của bọn họ coi như viên mãn rồi.

….

Chính văn xong.

Bình Luận (0)
Comment