(PS: Câu chuyện Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài cổ đại sống ở hiện đại, lúc trước đã viết một chút phiên ngoại. Nhưng bởi vì viết giữa chính văn, có lẽ rất nhiều người đều quên nội dung. Hơn nữa, đối với câu chuyện hai người ở hiện đại, mình có ý tưởng mới, cho nên phiên ngoại hai người ở hiện đại không viết theo phiên ngoại trước, mà bắt đầu viết lại từ đầu.)
"Ông Đường, cô Đường là con gái của ông và bà Giang Mai, nói về mặt pháp lý, ông và bà Giang Mai có quyền thừa kế tài sản của cô Đường Thư Nghi."
"Tôi có thể thừa kế bao nhiêu?"
"Một nửa."
"Làm sao thống kê tài sản đứng tên nó?"
"Cái này... Cô Đường Thư Nghi vẫn còn sống, tôi là luật sư không thể nào tham dự vào việc thống kê tài sản của cô ấy."
Đường Thư Nghi cảm thấy đầu mình sắp nứt ra, nhưng lời hai người nói, cô có thể nghe rõ ràng. Chỉ là nội dung bọn họ nói, cô như hiểu như không. Muốn mở mắt ra, nhưng da mắt như nặng ngàn cân, cô làm thế nào cũng không mở ra được.
Đúng lúc này, giọng nói của một người phụ nữ vang lên: "Đường Quảng Nhân, ông có còn là con người không? Con gái ông nằm trên giường bệnh không biết sống chết, ông lại chỉ suy nghĩ đến tài sản của nó."
"Hừ, bà đừng có ở đây giả làm người tốt, chẳng lẽ bà không có nghĩ ý muốn tài sản của Thư Nghi sao? Buổi sáng tôi còn nghe chồng bà và con trai bà thảo luận có thể phân được bao nhiêu tiền đây."
"Ông ngậm máu phun người."
"Tôi không ngậm máu phun người, bà quay về hỏi chồng và con trai bà đi."
......
Hai người cãi qua cãi lại lại, Đường Thư Nghi bị bọn họ cãi nhau đến mức đầu óc đau nhức, mở mở miệng, cô dùng hết sức gầm lên: "Câm miệng cả đi!"
Căn phòng đột nhiên rơi vào im lặng, nhưng đầu Đường Thư Nghi vẫn vô cùng đau đớn, đau đớn đến mức cả khuôn mặt cô nhăn lại với nhau.
“Thư Nghi, con tỉnh rồi, quá tốt rồi, quá tốt rồi.” Giang Mai nhào đến trước giường, nhìn biểu cảm đau đớn trên mặt của Đường Thư Nghi, lập tức quay đầu nhìn Đường Quảng Nhân hô to: "Gọi bác sĩ, mau gọi bác sĩ!"
"Ồ, ồ.” Đường Quảng Nhân lập tức chạy ra hô lớn: "Bác sĩ, bác sĩ, con gái tôi tỉnh rồi."
Không lâu sau, một nhóm bác sĩ rầm rầm chạy đến, tiến hành một loạt kiểm tra cho Đường Thư Nghi. Giờ phút này đầu Đường Thư Nghi không còn đau nữa, nhưng cô cũng không hiểu tình hình bây giờ là như thế nào.
Cô chỉ thấy thân thể không khỏe ngủ một giấc tại sao lại biến thành một người khác? Mặc dù cô có ký ức của thân thể này, nhưng cô vẫn cảm thấy tất cả mọi thứ xung quanh hoàn toàn xa lạ với cô.
"Không có gì to tát, chỉ là mọi phương diện của thân thể đều hư nhược, cần chú ý chăm sóc.” Bác sĩ kiểm tra xong liền nói: "Cho dù công việc có quan trọng đến đâu cũng không quan trọng bằng thân thể, không thể cậy tuổi trẻ mà vắt cạn thân thể."
Bác sĩ nói chuyện, viết gì đó vào sổ, sau đó xé nó ra đưa cho y tá bên cạnh, "Từ hôm nay bắt đầu sử dụng những loại thuốc này."
Cô y tá nhỏ cầm theo đơn thuốc rời đi, Giang Mai nhìn bác sĩ hỏi: "Có thể ăn gì không?"
"Có thể, chỉ là mới bắt đầu chủ yếu nên ăn thức ăn lỏng, có thể hầm chút canh cho cô ấy uống.” Bác sĩ nói.
Giang Mai gật đầu, bác sĩ lại dặn dò thêm vài câu rồi rời đi. Một lúc sau, y tá lại bước vào, truyền dịch cho cô, sau đó nói với Giang Mai: "Bác xem, khi nào gần hết thì ấn nút gọi cháu."
"Được.” Giang Mai vội vàng đồng ý.
Y tá xoay người rời đi, trong phòng chỉ còn lại Đường Thư Nghi, Giang Mai và Đường Quảng Nhân. Giang Mai nắm tay Đường Thư Nghi, không nhịn được mà rơi nước mắt. Cô con gái này từ nhỏ bà ấy đã không chăm sóc, bây giờ con gái đi qua quỷ môn quan một lần, bà ấy tạm thời không biết nên nói cái gì. Cho dù nói cái gì, bà ấy cũng không có tư cách.