Ngọc Thần nhà cô làm chuyện hồ đồ một chút, chứa chấp Liễu Bích Cầm là nó không đúng, nhưng xử phạt hoàn toàn không đến nỗi làm phủ Vĩnh Ninh hầu của bọn họ lụi bại. Mà Ngô Tĩnh Vân hận Ngọc Thần yêu Liễu Bích Cầm không yêu nàng ta, nhưng là hôn nhân của thế gia đại tộc, có bao nhiêu đôi phu thê thật sự yêu nhau? Vợ chồng có thể tôn trọng nhau là đã rất tốt rồi.
Tức giận một lúc, cô lại cảm thấy sợ hãi. Cô sợ rằng tất cả những gì được viết trong cuốn sách này là sự thật, tước vị phủ Vĩnh Ninh hầu bị lấy đi, ba đứa con của cô có kết cục thê thảm.
Chuông cửa reo lên, cô ra mở cửa, là đồ ăn ngoài đến. Bây giờ nào còn khẩu vị mà ăn, cô tuỳ ý để đồ ăn lên bàn, lại cầm điện thoại trên mặt đất lên, đọc các chương trong tiểu thuyết, cô sợ biết những chuyện xảy ra tiếp theo, nhưng lại muốn biết những chuyện sau này. Cuối cùng cắn răng, tiếp tục đọc.
Đọc lướt nhanh đến nửa cuốn tiểu thuyết, cái kết của phủ Vĩnh Ninh hầu và ba đứa con của cô xuất hiện. Cô đau lòng đến mức như muốn khóc cạn như mắt, cô cảm thấy chuyện trong tiểu thuyết rất có khả năng sẽ xảy ra. Nhưng mà, bây giờ cô không ở Đại Càn, căn bản không thể thay đổi được gì, cũng không cứu được ba đứa con của cô.
Nước mắt cứ tuôn rơi, khóc đến mệt, cô từ từ chìm vào giấc ngủ. Sau đó cô liền nhìn thấy chính cô phái người gọi Tiêu Ngọc Thần từ ngõ Mai Hoa trở về, ở từ đường khiển trách nó một trận, lại dẫn người đưa Liễu Bích Cầm đi.......
Cô biết đó không phải là bản thân mình, cô làm việc chưa từng quả quyết như vậy. Người đó Đường Thư Nghi ở đây sao? Hẳn là vậy đi. Mơ đến Liễu Bích Cầm được đưa đến thôn trang Tây Sơn liền kết thúc, cô cũng chìm vào giấc ngủ.
........
Lý Thừa Duẫn làm việc xong liền lái xe về nhà, đến nhà, khách cũng đã đến. Mẹ của anh Châu Thiên Lan giới thiệu với anh: "Đây là bác Trương, đây là Trương Dĩnh, mới về nước, bọn con đều lớn lên ở nước ngoài, có nhiều chủ đề chung."
Nói rồi để hai người qua một bên tán gẫu, hai người ngồi xuống đối diện nhau, đều lúng túng nở nụ cười, rất rõ ràng đối phương cũng bị ép đến xem mắt. Giả vờ giả lãng, không mặn không nhạt mà nói chuyện đến khi ăn cơm, ăn cơm xong lại nghe lời mẹ tiễn người đến cửa nhà, Lý Thừa Duẫn coi như hoàn thành nhiệm vụ.
Nhưng khi trở lại phòng khách, liền thấy ánh mắt háo hức của mẹ nhìn về mình, giọng nói Lý Thừa Duẫn mệt mỏi nói với bà ấy: "Mẹ, hôm nay con mệt, muốn nghỉ ngơi."
Trải qua việc con trai làm người thực vật ba năm, Châu Thiên Lan sợ nhất là nghe thấy con trai nói mệt mỏi, bà ấy lập tức nói: "Vậy con mau đi lên nghỉ ngơi đi."
Đồng thời bà ấy quay đầu lại nói với Lý Tề Chi: "Chuyện công ty ông gánh vác nhiều thêm vài phần, đừng lúc nào cũng giao việc cho Thừa Duẫn, thân thể nó mới khoẻ không lâu!"
Lý Tề Chi: "......."
Lý Thừa Duẫn bước nhanh lên lầu, dưới lầu Châu Thiên Lan lại nói với Lý Tề Chi: "Ông thấy Thừa Duẫn với Trương Dĩnh thế nào?"
Lý Tề Chi cầm tờ báo lên đọc, miệng nói: "Tạm thời cũng chưa nhìn ra được."
Châu Thiên Lan nghiêng người lại gần Lý Tề Chi, sau đó hạ thấp giọng nói: "Nó sắp ba mươi tuổi rồi, vừa nói bảo nó tìm bạn gái nó liền từ chối, sau này sẽ không mang một con dâu nam về cho chúng ta đấy chứ?"
Lý Tề Chi sững sờ, sau đó nói: "Không đâu, đừng nghĩ vớ vẩn nữa."
Châu Thiên Lan thở dài: "Bây giờ tôi không có yêu cầu gì khác, chỉ cần nó không mang đàn ông về nhà là được rồi."