Tiêu Tiểu Quai từ khi hiểu chuyện đến bây giờ, đều được mọi người xung quanh yêu chiều dỗ dành, không có chuyện nào là không theo ý của con bé, tất nhiên là muốn làm gì thì làm đó, về phần chuyện con bé làm là đúng hay sai, con bé tất nhiên không biết.
Bây giờ con bé chỉ biết mẫu thân ném điểm tâm lên người mình, mẫu thân còn trừng mình, mẫu thân không vui. Con bé mở miệng oa một tiếng khóc rống lên, đồng thời còn quan sát biểu tình của Đường Thư Nghi, thấy biểu cảm không chút buông lỏng của nàng, tiếng khóc dần dần trở nên nhỏ hơn.
Đúng lúc này, Tiêu Hoài bước vào phòng. Thấy khuê nữ bảo bối của mình khóc, hắn lập tức bước nhanh tới, "Có chuyện gì vậy?"
Vừa nói hắn vừa cúi xuống muốn bế khuê nữ bảo bối lên, chính vào lúc này hắn cảm thấy một ánh mắt như đao bay về phía mình, hắn liền dừng động tác lại, sau đó nhìn Đường Thư Nghi hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Tiêu Tiểu Quai càng khóc to hơn, con bé ôm lấy chân Tiêu Hoài, "Cha... Cha.."
Trái tim Tiêu Hoài giống như bị một bàn tay lớn bóp lấy, đau đớn vô cùng. Liếc nhìn khuôn mặt nghiêm nghị của Đường Thư Nghi, lại nhìn khuê nữ khóc đến đau xé ruột gan, hắn ngồi xổm xuống nhìn Tiêu Tiểu Quai nói: “Con làm gì sai?"
Tiêu Tiểu Quai nghe hắn nói vậy thì sững sờ, con bé tưởng rằng cha sẽ dỗ dành mình, không nghĩ tới lại không phải, tiếng khóc của con bé càng lớn hơn, nóc nhà như sắp bị con bé xốc lên. Tiêu Hoài dù có đau lòng cũng không thể dỗ dành khuê nữ, đúng là không phải khó chịu một cách bình thường.
"Câm miệng." Đường Thư Nghi nhìn Tiêu Tiểu Quai lạnh giọng nói.
Tiêu Tiểu Quai liếc mắt nhìn Đường Thư Nghi, lại nhìn Tiêu Hoài, nghĩ rằng nếu mình tiếp tục khóc, mẫu thân và cha sẽ dỗ dành mình, liền tiếp tục khóc lớn.
Động tác nhỏ của con bé tự nhiên không thoát khỏi mắt Đường Thư Nghi, nàng hừ lạnh một tiếng đi đến bên cạnh ngồi xuống, sau đó cho Tiêu Hoài một ánh mắt. Tiêu Hoài bất lực, kéo bàn tay nhỏ bé đang ôm chân của Tiêu Tiểu Quai ra, đi đến bên cạnh Đường Thư Nghi rồi ngồi xuống, tiếng khóc của Tiêu Tiểu Quai càng lúc càng lớn.
"Có chuyện gì?" Tiêu Hoài hỏi Đường Thư Nghi.
Đường Thư Nghi: "Điểm tâm không ngon, ném lên người nha hoàn."
Mặc dù Tiêu Hoài cảm thấy đây là chuyện nhỏ, nhưng hắn cũng biết tiểu hài tử phải dạy từ nhỏ, cũng nhịn xuống không cầu xin cho Tiêu Tiểu Quai. Cứ như vậy, Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài ngồi đó uống trà, Tiêu Tiểu Quai đứng khóc một hồi lâu.
Dần dần tiếng khóc của Tiêu Tiêu trở nên nhỏ hơn, nhưng trên mặt vẫn treo vẻ quật cường. Đường Thư Nghi đặt chén trà trong tay lên bàn, sau đó đi đến bên cạnh Tiêu Tiểu Quai, ngồi xổm xuống hỏi con bé: "Vừa rồi ta ném điểm tâm lên người con, con có buồn không?"
Tiêu Tiểu Quai gật đầu, nước mắt lại bắt đầu chảy xuống. Đường Thư Nghi dùng khăn tay lau nước mắt cho con bé, lại nói: "Ta ném điểm tâm lên người con, con thấy khó chịu, Vậy con ném điểm tâm lên người nha hoàn, nàng cũng sẽ khó chịu. Cho nên, cảm thấy không vui liền phát giận lên người khác, là không đúng."
Tiêu Tiểu Quai mím môi không nói, nhưng trên mặt đã không còn biểu cảm quật cường như trước nữa. Đường Thư Nghi cố gắng kiên nhẫn, nàng lại nói: "Mẫu thân vẫn luôn biết con là hài tử ngoan, biết sai chắc chắn sẽ sửa đúng hay không?"
Tiêu Tiểu Quai gật đầu, sau đó giang vòng tay ôm lấy nàng, nhưng Đường Thư Nghi không ôm con bé, mà nói: "Sai rồi phải chịu phạt, con đứng ở đây một khắc đi."
Tiêu Tiểu Quai vừa nghe vậy lại chuẩn bị khóc tiếp, nhưng trước khi nước mắt con bé chảy ra Đường Thư Nghi nói: "Nếu con khóc nữa là biết sai mà không sửa, phạt đứng một canh giờ."