Tiêu Tiểu Quai bặm môi không khóc nữa, trên mặt Đường Thư Nghi mang theo vẻ hài lòng, sau đó nói: "Rất tốt. Về sau nếu như cảm thấy thứ gì không tốt, trực tiếp đặt xuống là được, không thể vì vậy là tức giận với người khác, đó là không đúng."
Tiêu Tiểu Quai gật đầu, Đường Thư Nghi sờ sờ đầu con bé, "Biết sai liền sửa, là một hài tử ngoan."
Đường Thư Nghi trở lại chỗ ngồi của mình ngồi xuống, sau đó nói chuyện khác với Tiêu Hoài. Tiêu Hoài chia lực chú ý làm hai, vừa nói chuyện với Đường Thư Nghi ,vừa chú ý đến tình hình của khuê nữ bảo bối của mình.
Một khắc trôi qua, Tiêu Hoài đứng dậy muốn đi qua ôm khuê nữ, bị Đường Thư Nghi nhìn một cái liền dừng lại bước chân. Đường Thư Nghi đi tới trước mặt Tiêu Tiểu Quai, sau đó nói: "Con có mệt không?"
Tiêu Tiểu Quai gật đầu, Đường Thư Nghi lại hỏi: "Rút ra bài học chưa?"
"Mẫu thân, con biết sai rồi." Nói rồi con bé lại bắt đầu khóc.
Đường Thư Nghi ôm con bé vào lòng, "Vậy lần sau chúng ta sửa đổi, được không?"
Tiêu Tiểu Quai gật đầu, Đường Thư Nghi phái người mang nước đến, rửa mặt cho con bé. Tiểu nha hoàn bưng nước đến chính là tiểu nha hoàn lúc trước mang điểm tâm lên, nhìn thấy nước mắt trên mặt Tiêu Tiểu Quai, nàng ấy có chút sợ hãi, bàn tay có hơi run rẩy mà vặn khăn tay lau mặt cho Tiêu Tiểu Quai.
Tiêu Tiểu Quai mím môi liếc nhìn nàng ấy, sau đó nói: "Sau này ta sẽ không phát giận nữa."
Trong lòng tiểu nha hoàn càng thêm sợ hãi, nàng ấy liếc mắt nhìn Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài, thấy sắc mặt bọn họ đều bình tĩnh, không có tức giận, vội vàng nói: "Nô tỳ biết rồi, nô tỳ rửa mặt cho công chúa."
Tiêu Tiểu Quai gật đầu, ngoan ngoãn để tiểu nha hoàn lau mặt cho mình, sau đó rút một hoa ngọc trên đầu xuống đưa cho tiểu nha hoàn, "Thưởng cho ngươi."
Tiểu nha hoàn nào dám nhận, nàng ấy nhìn Đường Thư Nghi. Đường Thư Nghi mỉm cười nói: "Cầm lấy đi."
Tiểu nha hoàn cầm lấy hoa ngọc xong liền hành lễ cảm tạ, Đường Thư Nghi phất phất tay để nàng ấy đi xuống, sau đó mỉm cười nói với Tiêu Tiểu Quai: "Làm rất tốt."
Có một vài thứ tiểu hài tử không cần học, mưa dầm thấm đất là biết.
Tiêu Hoài thấy sự việc đã qua, đứng dậy đi tới ôm Tiêu Tiểu Quai vào lòng trêu chọc con bé, không lâu sau tiểu nha đầu lại cười khúc khích, Đường Thư Nghi muốn trừng lớn mắt. Tiêu Hoài đúng là nữ nhi nô.
Chẳng qua bên đêm trước khi nghỉ ngơi, Đường Thư Nghi vẫn tuyên dương hắn một hồi: "Hôm nay Quốc Công gia làm rất tốt, khi ta dạy dỗ Tiểu Quai chàng không làm trái lại."
Tiêu Hoài ôm lấy eo nàng, "Ta cũng muốn Tiểu Quai tốt, chẳng qua không thể xuống tay tàn nhẫn."
Đường Thư Nghi hừ một tiếng: "Nói vậy ta giống như là kế mẫu."
Tiêu Hoài bế nàng lên giường, áp mặt lên cổ nàng nói: "Là ta không bằng phu nhân."
Đường Thư Nghi mỉm cười đẩy hắn ra, nằm xuống nghỉ ngơi. Ngày hôm sau, Thuý Vân cầm vài khối gỗ được mài xong đến, Đường Thư Nghi bảo Tiêu Hoài viết chữ lên đó. Là một phụ thân đương nhiên phải tham gia vào việc giáo dục hài tử. Tiêu Hoài cầm bút lên, ở trên tấm gỗ viết nhân chi sơ tính bản thiện....
Ở đằng kia, Đường Thư Nghi bắt đầu viết một số câu chuyện nhi đồng, sau đó nhờ Tiêu Hoài vẽ tranh theo truyện, làm sách tranh nhi đồng.
Tiêu Tiểu Quai cảm thấy khối gỗ này rất mới mẻ, cầm trong tay chơi đùa. Đường Thư Nghi đọc từng chữ một: "Nhân. Chi. Sơ. Tính. Bản. Thiện..."
Tiêu Tiểu Quai cất giọng nói ngây ngô đọc theo nàng, "Nhân chi sơ, tính, bản thiện..."
Không thể không nói, Tiêu Tiểu Quai rất thông minh, học rất nhanh, hơn nữa lần đầu tiên học, lực chú ý tập trung hơn một khắc. Đường Thư Nghi không tham lam, một khắc sau liền bắt đầu chơi với con bé.
Đúng lúc này, Thuý Vân đến báo Trường Bình công chúa đến. Đường Thư Nghi dẫn Tiêu Tiểu Quai ra ngoài, nhìn thấy Trường Bình dẫn Hạ Gia Hứa đã đến cổng Thế An Uyển, nàng mời người vào trong phòng khách nói chuyện, Tiêu Tiểu Quai chơi với Hạ Gia Hứa.