Tiêu Tiểu Quai trong tiệc thôi nôi bị Hạ Gia Hứa thơm một cái, Tiêu Hoài mặc dù tức giận, nhưng cũng không thể thật sự chấp nhặt với một tiểu hài tử. Sau này, khi Trường Bình đến phủ tìm Đường Thư Nghi, đều dẫn theo Hạ Gia Hứa, dần dần Tiêu Tiểu Quai và Hạ Gia Hứa trở thành bạn chơi.
Hôm nay Tiêu Tiểu Quai vừa bắt đầu học chữ, nhìn thấy bọn chơi liền muốn khoe khoang một phen, kéo Hạ Gia Hứa đến thư phòng, cầm thẻ ra nói: "Ta biết đọc."
Sau đó con bé bắt đầu đọc, Hạ Gia Hứa năm nay năm tuổi, nhưng vỡ lòng muộn hơn so với Tiêu Tiểu Quai, cậu bé cũng vừa mới vỡ lòng không lâu. Phương pháp vỡ lòng của cậu bé là trước tiên đọc thuộc Tam tự kinh, nhưng phu tử không dạy cậu bé nhận thức những chữ đó.
Nhìn Tiêu Tiểu Quai đọc được dòng chữ trên thẻ, cậu bé cảm thấy mình bị tụt lại phía sau, nhưng lại không muốn thừa nhận, bắt đầu học Tam tự kinh, đọc lại toàn bộ một lần, sau đó ưỡn ngực nhỏ nhìn Tiêu Tiểu Quai.
Tiêu Tiểu Quai vỡ lòng ngày đầu tiên, học được vài chữ phía trước. Vốn dĩ cảm thấy chính mình rất lợi hại, nhưng bây giờ thấy Hạ Gia Hứa đọc nhiều như vậy, đột nhiên cảm thấy mình không lợi hại như vậy nữa, căng khuôn mặt nhỏ không nói chuyện.
Hạ Gia Hứa cảm thấy rất vui vẻ vì mình đã thắng, mở miệng cười toe toét. Tiêu Tiểu Quai hừ mạnh một tiếng, cúi đầu nhìn xuống những tấm thẻ trong tay, đọc từng cái một, không để ý tới Hạ Gia Hứa. Hạ Gia Hứa thấy vậy, cũng cảm thấy vừa rồi mình quá đắc ý, liền lại gần Tiêu Tiểu Quai, cẩn thận nhìn con bé.
Tiêu Tiểu Quai tức giận một lúc rồi thôi, đặt một tấm thẻ đến trước mặt Hạ Gia Hứa, bảo cậu bé đọc. Nhưng Hạ Gia Hứa nào biết đọc, mặt nhỏ nín đến đỏ bừng cũng không đọc được, cuối cùng đỏ mặt chạy ra ngoài. Tiêu Tiểu Quai nhìn bóng lưng của cậu bé, đột nhiên nhận ra Hạ Gia Hứa không biết chữ trên tấm thẻ, cũng mở miệng cười toe toét.
Bên kia, Hạ Gia Hứa chạy đến bên cạnh Trường Bình kêu muốn về nhà, Trường Bình không còn cách nào khác đành phải cáo từ Đường Thư Nghi, sau đó dẫn Hạ Gia Hứa rời đi. Trên đường, nàng ấy hỏi Hạ Gia Hứa: "Con cãi nhau với Tiểu Quai à? Con lớn hơn Tiểu Quai, nên nhường Tiểu Quai."
Khuôn mặt nhỏ của Hạ Gia Hứa cứng đờ không lên tiếng, qua một lúc sau mới nói: "Con muốn học chữ."
Trường Bình sững sờ một lát, sau đó hiểu ra, nàng ấy hỏi: "Tiểu Quai học chữ rồi?"
Hạ Gia Hứa căng chặt mặt nhỏ gật gật đầu, Trường Bình thở dài: "Không nên nghe lời phụ thân con, nên vỡ lòng sớm cho con."
"Con muốn học nhận biết chữ." Hạ Gia Hứa lại nói, vấn đề bây giờ là Tiêu Tiểu Quai biết nhiều chữ hơn cậu bé.
"Được rồi, học biết chữ." Trường Bình miệng nói vậy, trong lòng lại nghĩ có thể để Hạ Gia Hứa học cùng với Tiêu Tiểu Quai hay không. Đường Thư Nghi là đế sư, chắc chắn biết chỉ dạy hài tử hơn người khác.
Trở về phủ Công chúa, nàng nói chuyện này với Dung vương, sau đó nói, "Sau này nói không chừng còn có thể để Gia Hứa bái Thư Nghi làm sư."
Dung vương cảm thấy rất khả thi, ngày hôm sau liền mang quà đến phủ Định Quốc Công, nói với Đường Thư Nghi chuyện để Hạ Gia Hứa cùng học với Tiêu Tiểu Quai. Tiêu Hoài nghe xong thì không vui lắm, nhưng Đường Thư Nghi cảm thấy rất tốt, tiểu hài tử cần bạn bè, hai người cùng nhau học, sẽ càng dễ tiến bộ.
Tuy nhiên nàng vẫn nói: "Năm nay Gia Hứa năm tuổi, nhiều nhất chỉ có thể học với Tiểu Quai hai năm."
Nam nữ bảy tuổi không ngồi chung mâm, Đại Càn mặc dù thoải mái, nhưng Đường Thư Nghĩ không muốn để lại hậu hoạn. Trường Bình và Dung vương mặc dù sau này có suy nghĩ muốn để Hạ Gia Hứa và Tiểu Quai ở cùng nhau, nhưng lúc này còn không thể nói.
Bọn họ đều biết, Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài sẽ không định thân sớm cho hài tử. Đương kim Hoàng thượng và Hoàng hậu chính là ví dụ rất tốt, năm đó Hoàng thượng cũng phải đợi Hoàng hậu rất nhiều năm.