Sau Khi Địa Chủ Nhỏ Bị Ép Về Quê

Chương 14

Lâm Thù Văn ngồi xổm ngoài ruộng nhìn Nghiêm Dung Chi trồng mầm dưa hấu, xem cực kỳ chăm chú, lông mi bất động cong vút như hai cánh quạt lông vũ.

Nghiêm Dung Chi đưa một cây dưa mầm cho cậu: "Thử xem."

Thiếu niên cầm mầm dưa hấu cười cười, học theo động tác của đối phương cắm mầm dưa vào trong đất.

Sau khi sửa sang mấy cây dưa mầm cho ngay ngắn, Lâm Thù Văn ngửa đầu nhìn trời, vừa dời tầm mắt, không lâu sau, cậu liền trông thấy La Văn đang đánh xe gỗ đi ngang qua bờ ruộng.

La Văn dừng xe bên đường, cất giọng hô to: "Tiểu tiên sinh, về nhà mở cửa đi, ta chở ngói đến sân nhà giúp ngươi."

Lâm Thù Văn quay đầu lại nhìn, Nghiêm Dung Chi nói: "Đi thôi."

Để sửa nhà cũ Lâm gia cần đến mái ngói, còn có mấy chiếc vại lớn đựng bùn đất dùng để lấp đầy mấy chỗ hở.

La Văn thúc giục, Lâm Thù Văn cũng không trì hoãn lâu, vỗ vỗ mầm dưa hấu trong đất, vội vàng xách túi vải dẫn đường.

Cậu chạy chậm một đường về nhà, dùng chìa khóa mở cửa, định giúp La Văn đem mấy sọt tre đựng mái ngói vào sân.

La Văn cười nói: "Sức lực ta lớn, tiểu tiên sinh cứ việc ngồi xem là được."

Lâm Thù Văn lắc đầu, kiên trì nói: "Để ta giúp cho."

La Văn âm thầm lắc đầu, thiếu niên nhìn yếu đuối nhưng thật ra rất có chính kiến, y nói câu nào cũng không nghe, chỉ trừ chủ tử bên ngoài.

Y vỗ vỗ tay: "Ta đi trước nhé, hôm nay còn có việc."

Lâm Thù Văn tiễn La Văn đi, nhìn quanh khoảng sân chất đầy ngói cùng bùn lầy một lát, rồi ra cửa quay lại ngoài ruộng.

Ánh mắt thiếu niên lấp lánh, ôm đầu gối ngồi xổm bên bờ ruộng, tầm mắt nhìn về phía Nghiêm Dung Chi, muốn nói lại thôi.

Nghiêm Dung Chi hỏi: "Có gì muốn nói sao?"

Ngón tay Lâm Thù Văn đặt trên đầu gối giật giật, ậm ừ nói: "Ông chủ Nghiêm, ngươi đã giúp ta sửa nhà, còn đem ngói tới nữa, hay là ngươi cứ trừ vào thù lao đi."

Nghiêm Dung Chi không tiếp tục chủ đề này mà hỏi: "Ta đối xử với tiểu tiên sinh thế nào?"

Lâm Thù Văn: "Tốt lắm..."

Nghiêm Dung Chi nhìn cậu: "Ngoài việc mỗi ngày tới đọc sách, những lúc còn lại ngươi chịu qua lại với ta không?"

Lâm Thù Văn gật đầu.

Nghiêm Dung Chi: "Vậy chúng ta đã là bằng hữu, sửa nhà là việc bạn bè bình thường giúp đỡ nhau, sau này tiểu tiên sinh mời ta bữa cơm là được rồi."

Lâm Thù Văn buông ngón tay vẫn luôn nắm lấy đầu gối ra: "Ò..."

Cậu vốn không giỏi trong việc giao tiếp xã hội, nhưng trước kia còn ở Lâm gia, người lớn trong nhà đúng là thường xuyên mở tiệc chiêu đãi bạn bè trong tửu lầu tốt nhất trong thành.

Cậu còn chưa kịp suy nghĩ thêm, Mạc Bố từ xa đã gọi cậu, chạy tới từ bờ sông đối diện.

Mạc Bố ngồi xổm ở bờ ruộng, vẫy tay với Lâm Thù Văn, trên tay hình như còn cầm theo cái gì.

Lâm Thù Văn giới thiệu với Nghiêm Dung Chi: "Đây là bạn ta, Mạc Bố."

Nói rồi chạy lên ruộng, khóe miệng nhợt nhạt khẽ nhếch.

Mạc Bố đưa đồ trong tay cho cậu, là một con thỏ ngốc nghếch bằng đất nung.

"Đây là con thỏ ngươi nặn hả? Ông lão làm gốm nói con thỏ đã nung xong rồi, bảo ta tiện đường đem nó cho ngươi."

Lâm Thù Văn chạm vào chú thỏ ngốc, không nghĩ tới ông lão thật sự giúp cậu nung con thỏ này.

Mạc Bố gãi gãi đầu: "Thù Văn, đó là ai vậy?"

Vốn dĩ Mạc Bố định chào hỏi nhưng lại không dám lập tức tới gần.

Thần sắc Lâm Thù Văn chăm chú: "Ông chủ Nghiêm, chính là vị địa chủ mới từ bên ngoài trở về."

Mạc Bố giật mình: "Trẻ vậy hả? Ta còn tưởng đại địa chủ phải bằng tuổi cha ta."

Từ xa, Mạc Bố lớn tiếng chào hỏi: "Chào địa chủ gia!"

Khi ở cùng Lâm Thù Văn, thằng nhóc choai choai còn nỗ lực biểu hiện như một vị huynh trưởng ổn trọng đáng tin cậy, nhưng một khi đối mặt với một vị trưởng bối uy nghiêm, ví dụ như vị địa chủ này, người ta chỉ cần liếc mắt nhìn một cái từ xa đã làm nội tâm nó đứng ngồi không yên, so với Lâm Thù Văn còn khẩn trương, luống cuống hơn.

Mạc Bố: "Nếu Thù Văn cùng với địa chủ... trồng trọt, vậy ta không làm phiền các ngươi nữa!"

Lâm Thù Văn nhìn Mạc Bố vội vàng chạy xa, dường như hiểu được tại sao đối phương lại chạy nhanh như vậy.

Cậu nhấp môi cười khẽ, quay đầu nhìn bóng dáng cao lớn ngoài ruộng kia.

Ông chủ Nghiêm rõ ràng rất tốt, sao Mạc Bố lại sợ người ta vậy chứ?

*

Lâm Thù Văn quay trở lại ruộng, người bên cạnh tuy không hỏi gì nhưng cậu lại chủ động thẳng thắn, nói: "Mạc Bố là người bạn đầu tiên của ta sau khi vào thôn Bát Bảo, hắn đã giúp ta rất nhiều việc."

Nghiêm Dung Chi nói: "Tính tình tiểu tiên sinh an tĩnh, nếu có thể có một người bạn chân thành để trò chuyện, thì khi ở một mình cũng sẽ không quá cô đơn."

Lâm Thù Văn trồng xong cây dưa mầm thứ hai, cẩn thận phủ đất lên, dè dặt sợ mình bất cẩn giẫm phải.

Sau một lúc, vốn dĩ thiếu niên không nói gì lại vô thức bộc lộ những lời thật luôn giấu thật sâu ở đáy lòng.

"Tính tình ta là vậy, thích ở yên một chỗ, thích ru rú trong nhà, đọc sách viết chữ, hoặc là làm chuyện khác, chẳng hạn như ngủ, chỉ cần có thể ngây ngốc qua một ngày là ta đã thấy vui.'

Nhưng người khác lại không cho là vậy, họ sợ cậu ở một mình lâu sẽ buồn rồi sinh bệnh, lo lắng cậu không có người bạn nào, tìm mọi cách để thay đổi tính tình sợ người lạ của cậu.

Lâm Thù Văn yên lặng nhìn chằm chằm mầm dưa hấu, Nghiêm Dung Chi hỏi: "Còn con thỏ này?"

Nét mặt Lâm Thù Văn hiện lên một tia hứng phấn, thẹn thùng nói: "Ta giúp ông lão làm việc, con thỏ này là tiện tay dùng bùn nặn thành, không nghĩ ông ấy thật sự nung nó thành hình."

Nghiêm Dung Chi nói: "Trông rất đáng yêu."

Con thỏ tuy trông hơi ngốc nghếch nhưng lại sống động như thật, có thể nặn ra một con thỏ như vậy thì chủ nhân cũng có chút tài nghệ.

Nghiêm Dung Chi tới gần nhìn khuôn mặt trắng nõn của thiếu niên, Lâm Thù Văn nắm chặt con thỏ, hỏi: "Sao vậy?"

Cậu suy nghĩ, cụp mắt xuống, khóe miệng hiện ra chút ý cười, hai lúm đồng tiền bên má thoắt ẩn thoắt hiện.

"Ông chủ Nghiêm thích con thỏ này sao? Nếu không chê, ta tặng nó cho ông chủ Nghiêm."

Đáy lòng Lâm Thù Văn thấp thỏm, cậu nghĩ đối phương đã giúp mình không ít, mình chỉ đưa một con thỏ nặn từ bùn đất cho người ta, hình như không ổn lắm. Cậu do dự không biết nên giải thích thế nào, lời nói đến bên miệng, sắc mặt tái nhợt.

Toàn bộ quá trình chưa đến mấy ngụm trà, nhưng trong khoảnh khắc đó, Lâm Thù Văn đã suy nghĩ lung tung rất nhiều.

Tiếng nói trầm thấp vang lên, kéo cậu về thực tại: "Ta rất thích con thỏ này, vậy cảm ơn tiểu tiên sinh."

Lâm Thù Văn đưa con thỏ cho Nghiêm Dung Chi, nỗi buồn ban nãy vừa dâng lên không lâu đã tiêu tán, mặt mày không nhịn được cong cong ý cười.

Trước chính ngọ (12h) Lâm Thù Văn cùng Nghiêm Dung Chi đã một trước một sau rời khỏi cánh đồng, ven đường có mấy cây to ra trái màu đỏ tươi, Lâm Thù Văn nghe Mạc Bố nói mấy cây này đều là cây rừng, mọc hoang, hơn nữa quả có thể ăn được, vì thế duỗi tay hái được mấy trái.

Mấy cây thấp không còn bao nhiêu, cây cao một chút thì Lâm Thù Văn không với tới.

Cậu nhón chân, chưa kịp nhảy lên, phía sau liền có cánh tay vươn lên, hái mấy trái màu đỏ trên cao xuống.

Nghiêm Dung Chi đã thay cậu hái trái cây.

Chỉ chốc lát sau, lòng bàn tay Lâm Thù Văn đầy ắp những quả đỏ mọng, theo sau người đàn ông đi về nhà mình.

*

Cơm trưa vẫn là cháo, Lâm Thù Văn lấy ra bốn cái trứng gà, lại lấy từ trong giỏ tre ra một ít rau tần ô.

Ở nông thôn, đặc biệt là ở phía sau nhà hoặc trên đường nhỏ lên núi mọc rất nhiều rau tần ô, tùy ý là có thể thấy được, các thôn dân đều hái về nhà để nấu ăn.

Lâm Thù Văn cho trứng gà cùng tần ô vào chảo sắt xào, rất nhanh hương thơm đồ ăn đã lượn lờ bay lên.

Cánh tay cậu có hơi run, mấy lần xào trứng vịt cháy đen hóa ra đều do lửa quá lớn, hôm nay nấu ăn là nhờ Nghiêm Dung Chi ở bên cạnh khống chế lửa giúp cậu.

Nghiêm Dung Chi thoáng nhìn chóp mũi thiếu niên rịn ra một ít mồ hôi, nhìn ra người này đang khẩn trương, đáy mắt không khỏi hiện lên chút ý cười.

Ý cười không quá rõ ràng, nếu không, với tính tình của Lâm Thù Văn, sợ là cậu sẽ lại cúi đầu im lặng ngại ngùng mất thôi.

Trong lúc xào rau, Nghiêm Dung Chi liếc mắt thấy bình đựng thịt heo bên bếp ngã xuống, không khỏi bật cười.

Lúc xào rau, cổ tay trắng mịn của Lâm Thù Văn hiện ra, vốn dĩ là một đôi tay chưa từng làm việc nhà, cái bình bị đổ cũng không nhận ra.

Nghiêm Dung Chi nâng bình dậy, Lâm Thù Văn quay đầu nhìn thấy, cánh tay run lên, ngượng ngùng chẳng nói được lời nào.

Sau khi dùng cơm trưa, Nghiêm Dung Chi bắt đầu sửa lại mấy chỗ bị dột nước trên mái nhà, Lâm Thù Văn ngại ngùng đứng ở chỗ khô ráo nhìn, chạy trước chạy sau, bưng trà rót nước, sợ Nghiêm Dung Chi bước lên thang không vững, cánh tay vịn vào thang gỗ, nhìn chằm chằm người kia không dám chớp mắt.

Việc thay gạch đổi ngói vốn rườm rà phức tạp, vào tay Nghiêm Dung Chi không hiểu sao lại trông rất dễ dàng.

Động tác cầm gạch trên tay không những vững vàng, mà tốc độ còn nhanh.

Trước khi mặt trời lặn, mấy chỗ bị dột, bị thấm đều được sửa đâu vào đấy, Lâm Thù Văn ngửa mặt đi theo sau Nghiêm Dung Chi, rồi ngồi xổm trong sân, nhìn giống bé mèo con theo sát bước chân của chủ nhân không rời.

Nghiêm Dung Chi dùng bồ kết rửa tay, thiếu niên ngồi xổm bên cạnh, lẳng lặng đánh giá, con ngươi sáng long lanh.

Nghiêm Dung Chi buồn cười: "Sao vậy?"

Lâm Thù Văn kinh ngạc cảm thán: "Ông chủ Nghiêm thật lợi hại, cái gì cũng biết."

Nghiêm Dung Chi nhìn chằm chằm ngón tay, qua một lát mới nhịn được xúc động muốn đưa tay xoa đầu thiếu niên.

Hắn nghiêng đầu hỏi: "Hôm nay bận nhiều việc, nếu thấy mệt thì buổi tối không cần đến chỗ ta đọc sách."

Lâm Thù Văn lắc đầu: "Đi chứ," rồi nói, "ta nghỉ một lát sẽ qua ngay."

Mặt trời đã ngả về Tây, tuy chưa đến giờ đọc sách, nhưng lúc này, Lâm Thù Văn bỗng nhiên muốn tìm một quyển đọc vài câu cho Nghiêm Dung Chi nghe.

Cậu chưa kịp nghĩ kỹ đã bật thốt lên: "Ông chủ Nghiêm đợi ta một chút, ta thu dọn rồi đi cùng ngươi liền."

Vừa dứt lời, cảm thấy có hơi thất lễ, mặt cậu đỏ như ráng chiều vừa qua, ánh mắt dán chặt xuống nền đất, không dám nhìn lung tung.

Nghiêm Dung Chi nói: "Được."

Lông mi Lâm Thù Văn run lên, lập tức chạy đi thu dọn.

Hôm nay cậu ra đồng, trên người toàn bùn đất, nghĩ mình chỉ rửa mặt sạch sẽ thôi chắc sẽ không tốn nhiều thời gian.

Tranh thủ trước khi ánh hoàng hôn tắt hẳn, Lâm Thù Văn vừa chỉnh lại quần áo, vừa lau khô vầng trán hơi ướt, thấy trong sân không còn ai, liền cầm theo đèn, đeo túi vải lên lưng.

Cậu mở cổng ngoài, trong mắt chỉ có bóng dáng đang quay lưng về phía mình dưới nắng chiều mờ ảo, nhỏ giọng nói: "Ông chủ Nghiêm, để ngươi đợi lâu."

Nghiêm Dung Chi đang yên lặng chờ ở cửa, vừa mới quay đầu, ánh mắt dừng trên khuôn mặt còn mang theo chút nước vừa ló ra khỏi khe cửa, tựa như mầm xuân nhỏ tươi non còn vương hơi nước.

Gương mặt dịu dàng của thiếu niên mang theo nét cười kín đáo, phảng phất như chồi non vừa hé, lay động trong gió xuân, khiến lòng người ngứa ngáy không yên.

Editor có lời muốn nói:

=)))))))))))))))) biết ngay kiểu gì anh Nghiêm cũng lấy con thỏ nung.

Bình Luận (0)
Comment