Sau Khi Địa Chủ Nhỏ Bị Ép Về Quê

Chương 42

Đệm giường tràn ngập mùi hương dịu nhẹ của dược liệu giúp an thần, thoảng mùi sáp, hơi thở nhẹ nhàng, khiến người ngửi cảm thấy bình yên.

Cố tình vào lúc cái hôn nhẹ vừa rơi xuống giữa mày không lâu, thiếu niên vẫn đang nhắm mắt ngủ khẽ động hàng mi, đôi mắt nhạt màu mông lung phản chiếu gương mặt của nam nhân.

Sắc mặt Lâm Thù Văn hoảng hốt, nâng cánh tay áp lên trán.

Lúc này cơ thể mệt mỏi, tinh thần cũng không khá hơn là bao, nhưng lòng vẫn không hỗn loạn. Cậu mơ màng cảm nhận được nụ hôn vừa rồi dừng ở mi tâm, trong khoảnh khắc, mặt mày đỏ lựng.

Cậu quay đầu đi, mái tóc đen nhánh mềm mại xõa sau lưng, lỗ tai nóng hầm hập, ngay sau đó nhắm mắt lại.

Ông chủ Nghiêm hôn cậu.

Nghiêm Dung Chi hỏi: "Khỏe hơn chưa?"

Lâm Thù Văn cọ nhẹ lên gối đệm mềm mại, vẫn nhắm mắt như cũ.

Tai phải truyền đến tiếng cười trầm thấp, cậu mím môi không nói.

Nghiêm Dung Chi nói: "Ta kêu người mang chút nước ấm tới đây, em lau mặt, rửa tay chân rồi ngủ tiếp."

Ra ngoài vào thời tiết nắng nóng mùa hè, cơ thể khó tránh khỏi sẽ ra chút mồ hôi, hơn nữa trên đường về, Lâm Thù Văn còn nôn ói, rửa sạch một chút rồi ngủ sẽ cảm thấy thoải mái hơn.

Rất nhanh có người lặng im mang hai bồn nước sạch vào phòng, Nghiêm Dung Chi sai người lui xuống, cầm lấy khăn mềm, nhúng nước, rồi lau mặt, tai, và cổ cho Lâm Thù Văn.

Thiếu niên hơi co rúm lại, nhưng vẫn không giãy giụa, gắt gao nhắm mắt, để Nghiêm Dung Chi lau cho cậu, khăn ướt ngừng bên gáy, nam nhân sửa lại mái tóc hơi ướt dán trên mặt Lâm Thù Văn.

Nghiêm Dung Chi cầm một cái khăn mềm khác, nhúng vào bồn nước, rồi nhẹ nhàng mở lòng bàn tay thiếu niên ra, chậm rãi lau sạch từ ngón tay mềm mại, dọc theo cổ tay, đến một đoạn cánh tay.

Lâm Thù Văn giống như trứng tôm bị luộc chín, làm Nghiêm Dung Chi vừa thương vừa buồn cười.

Hắn nói: "Ta đi ra ngoài, em ngủ một giấc đi."

Tiếng đóng mở cửa vang lên, Lâm Thù Văn nghiêng mặt kề sát vào gối, gương mặt nhỏ khẽ động, ánh mắt sáng ngời, con ngươi ướt đẫm, làm gì còn chút buồn ngủ nào.

Cậu đặt ngón tay lên giữa mày, rồi như bị điện giật mà buông ra.

Trong lòng Lâm Thù Văn không hiểu sao có chút ngọt ngào, có rất nhiều tâm sự, nhưng chẳng bao lâu sau, cậu đã không chịu nỗi mà ngủ mất.

******

Hôm sau, Lâm Thù Văn dùng bữa sáng trong nhà.

Quản sự dẫn người mang cháo cùng đồ ăn lên bàn, rồi vội vàng lui xuống.

Cậu uống nửa chén cháo, nhìn xung quanh, thấy quản sự lại đi ra, liền hỏi: "Ông chủ Nghiêm không ăn sáng sao?"

Quản sự nói: "Chủ tử có việc cần xử lý, dặn tiểu tiên sinh cứ việc ăn trước."

Lâm Thù Văn như đang nghĩ gì mà gật đầu, nhịn không được hỏi: "Có chuyện gì gấp à? Sẽ bận đến tối sao?"

Quản sự đã ra ngoài phòng, nghe vậy xoay người lại, cười nói: "Mấy thôn xung quanh có không ít nhà trồng được giống tốt hơn, chủ tử theo qua đó xem thử."

Chuyện này mấy năm nay đều do quản sự làm, hơn nữa, dưới Nghiêm trạch có nhiều người như vậy, giao cho ai làm cũng được.

Nhưng Nghiêm Dung Chi cũng không vì thế mà chậm trễ, có khi còn tự tay làm lấy.

Lâm Thù Văn chờ hơi nóng trong chén tan đi, nói với quản gia cậu biết rồi, cúi đầu chậm rãi uống cháo trong chén.

Sau khi ăn sáng xong, cậu tìm quản sự lấy giấy cùng bút, viết một tờ.

"Làm phiền ngài giao cho ông chủ Nghiêm giúp ta."

Quản sự nhận lấy: "Ta đưa tiên sinh về."

Lâm Thù Văn xua tay: "Không cần đâu, ngài cứ vội chuyện của ngài đi."

Lúc về đến nhà, trời vẫn còn sớm, Lâm Thù Văn theo thói quen quét dọn sân một chút, mặt trời còn chưa lên cao, liền múc nửa bồn nước từ giếng đá, rồi tưới vườn rau trước.

Ngỗng đã cao hơn nửa cái đầu, theo sau Lâm Thù Văn nghịch nước.

Cậu nói: "Lát nữa sẽ mang các ngươi ra bờ sông."

Vì thế, hai con ngỗng đến bên cạnh chờ, thỉnh thoảng lại vòng quanh sân, duỗi dài cổ, phủi phủi cánh, như thể đang đi tuần tra.

Sau khi dọn dẹp sân xong, Lâm Thù Văn cho gà cùng ngỗng ăn một chút lương thô và lá cải, vừa mới cất chìa khóa, quay đầu lại liền thấy hai con ngỗng đứng sau cửa, ngẩng đầu giương cánh chờ.

Cậu mang ngỗng đến hồ nước gần đó, bên kia bờ sông, nhóm phụ nữ xách theo bồn gỗ cùng quần áo, đặt ván gỗ xuống rồi bắt đầu giặt đồ.

Vừa giặt vừa không nhịn được bắt đầu nói chuyện phiếm, thanh âm truyền khắp hồ nước.

"Ngươi nghe nói chuyện trong nhà Lục Tử chưa? Mấy năm nay Lục Tử có tiền, định cho mấy đứa nhỏ trong nhà đi học chữ. Nhưng sợ tụi nhỏ không có năng khiếu học hành, lo lắng lãng phí tiền bạc, nên muốn Phùng tiên sinh dạy trước một ít chữ cho chúng. Nếu Phùng tiên sinh thấy bọn trẻ có tư chất, thì sau này Lục Tử sẽ gửi chúng vào trường tư thục trong thành."

"Ý của Lục Tử là muốn mấy đứa nhỏ có rảnh thì theo Phùng tiên sinh học chữ, đọc sách, cho nên tiền học và quà cáp không thể tính như tiên sinh ở trường tư thục được, nhưng Phùng tiên sinh cảm thấy ít, không muốn dạy."

"Da mặt Lục Tử dày, nói nhiều vài câu với Phùng tiên sinh, kết quả bị mắng, hắn mắng Lục Tử keo kiệt, Phùng tiên sinh tự nhận học vấn của mình không hề thấp hơn tiên sinh trong thành, nói số tiền ít ỏi mà Lục Tử cho là đang vũ nhục hắn."

Người phụ nữ nói xong, tầm mắt hướng về phía bên kia hồ nước.

"Ban nãy ta thấy tiểu Lâm tiên sinh thả ngỗng nhỉ, hai con ngỗng lớn nhanh thật, về sau hẳn là có thể bán được không ít tiền."

"Từ ca nhi và Trịnh ca nhi hình như cũng đang học chữ với tiểu Lâm tiên sinh. Theo ta thấy, mấy đứa nhỏ nhà Lục Tử cũng nên theo tiểu Lâm tiên sinh học thử một thời gian."

"Hơn nữa, tính tình tiểu tiên sinh tốt, không giống Phùng tiên sinh ỷ vào mình biết đọc sách mà kiêu căng ngạo mạn, chướng mắt cái này, xem thường cái kia, trước đây muốn nhờ hắn viết thư còn phải xem sắc mặt hắn, tâm tình không tốt thì không viết! Giờ thì tốt rồi, trong thôn muốn viết thư thì cứ việc tìm tiểu Lâm tiên sinh, không cần phải lặn lội chạy sang thôn Hạnh Hoa, cũng không cần nhìn sắc mặt ai nữa."

Nhóm phụ nữ nói một hồi, lại nhìn về phía hồ nước, nhưng chẳng còn thấy thiếu niên thả ngỗng đâu nữa.

******

Lâm Thù Văn vừa mang ngỗng về sân, đã thấy ngoài cửa có vài người.

Từ ca nhi, Trịnh ca nhi, còn có người mà cậu không quen, mang theo ba đứa nhỏ.

Trịnh ca nhi giương mắt, nói: "Tiểu tiên sinh về rồi."

Nghe vậy, nam nhân dẫn theo con cái, đi về phía Lâm Thù Văn, vui vẻ nói: "Tiểu Lâm tiên sinh, ta là Triệu Lục Tử, hôm nay tới đây là có việc muốn nhờ."

Sáu đôi mắt đồng thời nhìn về phía cậu, vốn Lâm Thù Văn da mặt mỏng, thấy thế, liền lấy chìa khóa ra mở cửa, mời người vào phòng ngồi.

Cậu đang chuẩn bị pha trà, Triệu Lục Tử nói: "Tiểu tiên sinh không cần khách sáo, chúng ta có việc muốn nhờ, sao có thể để ngươi làm việc."

Chuyện mà Triệu Lục Tử muốn nhờ, quả thực là chuyện mà trước đó không lâu nhóm phụ nữ ở bờ sông giặt quần áo đã nói qua.

Triệu Lục Tử muốn mời Lâm Thù Văn dạy ba đứa con trai trong nhà học chữ, đọc sách, dạy một khoảng thời gian để nắm những kiến thức cơ bản, dễ hiểu.

Triệu Lục Tử nói: "Nếu tiểu Lâm tiên sinh thấy ba đứa con trai nhà ta có tư chất, có thể học tiếp, đến lúc đó ta liền đưa chúng vào trường tư thục trong thành. Nếu chẳng có năng khiếu gì, chi bằng sớm học làm ăn buôn bán với ta, về sau còn có thể nhanh chóng học được một cái nghề để kiếm sống."

Triệu Lục Tử vừa nói vừa móc một túi tiền trong ngực ra, bên trong có chút tiền.

"Đây là thù lao dạy học cho tiên sinh, tiền không nhiều lắm, chỉ có chút tấm lòng thôi, tiền học phí ta thanh toán luôn một lần. Nếu tiên sinh đồng ý, chút nữa ta sẽ cắt mấy miếng thịt, mang theo mấy con gà tới đây, tiên sinh thấy sao?"

Ba đứa nhỏ nhà họ Triệu cũng không học lâu, trước tiên cứ học khoảng một tháng, rồi xem xét đánh giá lại.

Lâm Thù Văn nghĩ kỹ một lúc, nói: "Vậy cứ để chúng tới đây cùng Trịnh ca nhi và Từ ca nhi sau giờ ngọ, mỗi ngày dạy cố định một canh giờ."

Triệu Lục Tử vỗ tay, cười nói: "Được, được."

Rồi nhìn sang ba đứa con: "Ba thằng nhóc các ngươi còn không mau nói cảm ơn tiên sinh đi."

Ba thằng nhóc con sôi nổi kêu "Chào tiên sinh", trong đó có một ca nhi, trông gầy yếu nhất.

Triệu Lục Tử nhìn đứa con nhỏ yếu nhất, nói: "Đây là đứa thứ ba, chỉ sinh sau đứa thứ hai khoảng mấy khắc, nhưng không hiểu sao đứa thứ hai sinh ra mạnh khỏe, đứa thứ ba lại yếu ớt hơn, ăn nhiều thịt nhưng vẫn gầy yếu hơn ca nhi của nhà khác."

Lâm Thù Văn gặp ba đứa nhỏ, nghe từng đứa nói tên xong, liền bảo Triệu Lục Tử dẫn chúng về trước, ngày mai lại tới.

Từ ca nhi cùng Trịnh ca nhi nhìn nhau, hỏi: "Tiểu tiên sinh dạy năm người chúng ta có hơi quá sức không?"

Lâm Thù Văn nói: "Dạy một người là dạy, dạy năm người cũng thế thôi."

Với cậu thì cũng không khác biệt gì mấy.

Nửa canh giờ sau, Triệu Lục Tử tự mình xách bốn con gà mái, hai miếng thịt heo, một bó lạp xưởng cùng một rổ trứng gà mang sang.

Triệu Lục Tử nói: "Bốn con gà mái này đều có thể đẻ trứng, trước mắt thời tiết nóng quá, thịt không để được lâu liền đổi thành bó lạp xưởng này. Tất cả lạp xưởng đều là dùng thịt heo để làm, có thể để lâu lắm."

Lâm Thù Văn dạy Từ ca nhi và Trịnh ca nhi xong mới đem đồ vào cất, túi tiền ban nãy Triệu Lục Tử đưa, ước chừng trong đó có khoảng mười một, mười hai lượng.

***

Mấy ngày sau đó, Lâm Thù Văn dạy ba đứa nhỏ Triệu gia học chữ, đọc sách. Tụi nhỏ có khả năng tập trung không tồi, thường ngày tương đối hoạt bát, nhưng trong một canh giờ học văn học chữ, chúng đều cố gắng ngồi yên, không gây ra chuyện gì.

Chuyện Lâm Thù Văn dạy ba đứa con Triệu gia chậm rãi lan truyền, rất nhanh đã truyền tới tai Phùng tiên sinh.

Phùng tiên sinh từ chối Triệu Lục Tử, ban đầu còn định chờ Triệu Lục Tử nâng tiền thù lao lên, ai ngờ người ta lại chạy đến thôn Bát Bảo tìm Lâm Thù Văn giúp.

Không chỉ như thế, Phùng tiên sinh cũng biết Lâm Thù Văn viết thư thay người trong thôn Bát Bảo, đoạt hết những người ban đầu tìm gã.

Chuyện cũ chuyện mới đổ dồn về phía Phùng tiên sinh, không thể nhịn mà cũng không thể nói gì. Gã căm giận, lại nghĩ đến hôm đó đi uống rượu mừng, Lâm Thù Văn theo địa chủ gia tới, đôi mắt hơi nheo lại.

Lâm Thù Văn cùng Mạc Bố đi buổi họp thôn bán đồ, gã đã gặp qua hai ba lần.

Không đến nửa ngày, chẳng biết lời đồn đãi vớ vẩn truyền từ miệng ai, ám chỉ Lâm Thù Văn một bên lôi lôi kéo kéo với Mạc Bố, bên kia lại có quan hệ mờ ám với địa chủ gia, chỉ trích cậu không có liêm sỉ, mập mờ cùng lúc với những người khác nhau.

Từ ca nhi cùng Trịnh ca nhi nghe được những lời này, nhìn thấy Lâm Thù Văn, nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng không thể nhịn được nữa, căm giận nói: "Tiểu tiên sinh, đã nhiều ngày ngươi đều ở trong phòng, không biết bên ngoài nói ngươi như thế nào."

Mấy ngày gần đây, đa số thời gian Lâm Thù Văn đều bận rộn làm trâm, hỏi: "Có chuyện gì thế?"

Từ ca nhi kể lại đại khái, Lâm Thù Văn lắc đầu, ánh mắt lẳng lặng nhìn hai người, nói: "Bọn họ đều nói sai hết rồi."

Thiếu niên bị kiếm chuyện bịa đặt không những không buồn bực, mà còn bình tĩnh hơn so với hai ca nhi.

Cậu nói: "Ta với Mạc Bố là bằng hữu, khi mới về thôn Bát Bảo, vào lúc ta nghèo nhất, hắn là người đầu tiên đối xử tốt với ta, ta đương nhiên muốn đối đãi chân thành."

Lâm Thù Văn ngừng lại một chút: "Hơn nữa..."

Cậu có hơi xuất thần, sau một lúc lâu, lại nói: "Ta có người mình thích rồi."

Đối diện với ánh mắt tò mò của Từ ca nhi và Trịnh ca nhi, cậu trấn tĩnh lại, nói: "Ta không có quan hệ mập mờ không rõ với ông chủ Nghiêm, huống hồ... Ta hẳn là thích ông chủ Nghiêm."

Hai ca nhi trợn to mắt.

**

Màn đêm dần buông xuống.

Nghiêm Dung Chi vừa mới về sau khi vào thành một chuyến, liền nghe được những lời đồn trong thôn.

Việc này còn liên quan tới hắn.

Lâm Thù Văn nói thích hắn.

Tác giả có lời muốn nói:

Mau chóng kết hôn, mau chóng kết hôn.

Bình Luận (0)
Comment