Xe ngựa chạy tới thôn Hạnh Hoa cần khoảng mười lăm phút, chưa tới nửa đường, cánh tay Lâm Thù Văn vừa trượt, khuôn mặt nhỏ dựa trên vách tường xe lung lay, suýt nữa ngủ mất.
Nghiêm Dung Chi vươn tay, vững vàng ôm lấy cậu, nhẹ nhàng đánh giá, khẽ hỏi: "Có cảm thấy đau ở đâu không?"
Lâm Thù Văn xoa xoa hai mắt, cơ thể đứng yên bất động.
Cậu nhỏ giọng nói: "Có thể buông tay."
Đai lưng nhàn nhạt phác họa vòng eo tinh tế mềm mại của thiếu niên, Nghiêm Dung Chi vẫn luôn tưởng tượng mình ôm trong lòng bàn tay, tựa như ôm trọn cả thế giới.
Hắn buông tay ra: "Ban đêm em ngủ không ngon sao?"
Lâm Thù Văn cúi đầu, tóc đen sau vai hơi nghiêng về phía trước, che đi lông mi.
Vì chế tạo gấp gáp đôi trâm như ý này làm hạ lễ, đã nhiều ngày quả thực cậu không có nhiều thời gian nghỉ ngơi. Nhưng cậu không thể tránh khỏi suy nghĩ, rốt cuộc là do cơ thể mình quá yếu, chỉ cần hao tổn chút tinh thần cùng sức lực là dễ dàng tổn thương nguyên khí.
Bắt được một chút nhụt chí chợt lóe lên trên mặt thiếu niên, Nghiêm Dung Chi nói: "Trước tiên nhắm mắt lại, nghỉ ngơi một lát đi, tới nơi ta sẽ gọi em."
Lâm Thù Văn nói: "Không ngủ đâu."
Nào có ai đi uống rượu mừng mà nửa đường còn ngủ, cậu nâng mắt lên, rầu rĩ liếc nhìn nam nhân bên cạnh một cái.
Tai phải truyền đến tiếng nước róc rách, đã đến bờ sông, tiếp tục ngồi trên xe ngựa khoảng nửa khắc nữa là đến thôn Hạnh Hoa.
Trong thôn có người làm hỉ sự, sáng sớm đã náo nhiệt, rất nhiều hài tử đến ăn kẹo đậu phộng và kẹo bí đao. Bên ngoài đậu phộng và bí đao phủ một lớp đường được xào nóng, vị ngọt thơm khiến bọn nhỏ thèm thuồng. Thường ngày không có cơ hội ăn đường, thừa dịp hôm nay được phát kẹo mừng, chúng cảm thấy đặc biệt quý giá, vừa li.ếm vừa ngừng, không nỡ ăn quá nhanh.
Lâm Thù Văn xuống xe ngựa, nhìn thấy mười mấy hài tử túm tụm dưới chân tường cười tủm tỉm li.ếm đường.
Tân lang chuẩn bị xong liền đến nhà đón tân nương, đến chạng vạng sẽ tổ chức tiệc cưới.
Gần lúc chiều tối, rất nhiều người đến uống rượu mừng đi vào sân, sợ không đủ chỗ, ngay cả đất trống ngoài cửa cũng được bày bàn, nếu không đủ ghế và bàn thì thôn dân mang thêm ghế từ trong nhà ra, sắp xếp lại, làm cho không gian rộng rãi hơn.
Thôn Hạnh Hoa hiếm khi tổ chức tiệc cưới quy mô lớn, không tính tiệc cưới của tầng lớp thấp, nhóm hương dân vui vẻ góp sức, mọi người ngồi cùng nhau ăn thịt uống rượu, ai cũng thấy ấm lòng.
Nghiêm Dung Chi mang Lâm Thù Văn xuống xe ngựa thu hút vài ánh mắt.
"Địa chủ gia tới!"
Âm thanh vừa dứt, hương dân ngồi vây quanh trên ghế đều có chút kích động.
"Ai ai ai, đừng có đứng dậy hết, ngồi xuống, ngồi xuống đi." La Văn từ phía sau đuổi kịp, xách theo hai đôi gà vịt của Lâm Thù Văn, kêu: "Mọi người không cần câu nệ, nhà chúng ta cũng không để ý quá nhiều quy củ, đều ngồi xuống đi, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống!"
La Văn thường xuyên làm việc thay Nghiêm Dung Chi, mấy thôn xung quanh cơ hồ đều quen mặt y, hương dân đều biết y là người truyền lời của địa chủ gia, vì thế kiềm chế, không hành động bừa bãi, liên tiếp ngồi lại chỗ cũ.
La Văn nói: "Nhân vật chính hôm nay là vị huynh đệ làm tân lang của chúng ta, mọi người không cần khách sáo, cứ việc ăn uống thoải mái, đua rượu với huynh đệ chúng ta!"
Các thôn dân vỗ tay trầm trồ khen ngợi, sao có thể không vui sướng cho được?
******
Mọi người vui vẻ cười đùa ở phía sau, Nghiêm Dung Chi dẫn Lâm Thù Văn vào một gian phòng trong viện ngồi, không có ai khác, vô cùng thanh tĩnh, giống như đang ở một thế giới khác, tách biệt với những tiếng ồn ào bên ngoài.
Nghiêm Dung Chi nói: "Chúng ta ăn ở đây."
Tân nhân còn chưa bái đường, lúc này mọi người đều lục tục vào trong, vẫn chưa chính thức mở màn.
Thẳng đến khi tiếng pháo liên tiếp nổ vang, tân lang cùng tân nương đã tới lúc bái đường thành thân.
Thôn dân ngồi trong viện đều duỗi cổ nhìn ra phía cổng lớn, tiểu hài tử vây vài vòng bên ngoài, thẹn thùng cười.
Tân lang có nước da ngăm đen, thoạt nhìn lớn tuổi hơn một chút so với La Văn, đón hỉ nương vào, cô nương Tôn gia đội khăn voan che mặt, tuy rằng không thấy rõ dung mạo nhưng cũng không ảnh hưởng mọi người khen ngợi nàng.
Khoảnh khắc quan trọng nhất đời người, tân nương mặc hỉ phục đỏ rực tựa như đám mây tía được ánh mặt trời chói mắt chiếu rọi, là cô nương đẹp nhất trong mắt mọi người.
Lâm Thù Văn cũng đi cùng Nghiêm Dung Chi đến cổng ra vào sân xem, lúc này mọi người đều nhìn tân nương, không ai chú ý bọn họ.
Thần sắc Lâm Thù Văn thiếu đi vài phần câu nệ, nhịn không được cảm khái: "Tân nương thật xinh đẹp."
Nghiêm Dung Chi cúi đầu cười, nhìn cậu chăm chú, hỏi: "Em gặp rồi à?"
Lâm Thù Văn lắc lắc khuôn mặt nhỏ: "Không có."
Cậu không nghĩ ngợi nói: "Người làm tân nương, ngày này chính là lúc xinh đẹp nhất."
Mặt trời dần lặn ra sau rặng mây tím, ánh chiều tà hắt lên gương mặt trắng tuyết của thiếu niên, làm gò má cậu ửng đỏ, cậu nhìn lên nam nhân đang cúi đầu nhìn mình, định mở miệng nói gì đó, trong đám người đột nhiên vang lên một tràng cười vui, cậu liền vội vàng dời tầm mắt, hướng về đại sảnh nhìn tân nương cùng tân lang bái đường thành thân.
Lâm Thù Văn dần dần ý thức được, mỗi người trong viện đều đang nhìn đôi tân nhân bái đường thành hôn, nhưng ông chủ Nghiêm vẫn luôn nhìn cậu.
******
Tân nhân bái đường xong, mọi người đều ngồi xuống ăn tiệc vui, uống rượu mừng.
Lâm Thù Văn cùng Nghiêm Dung Chi lần nữa đi về bàn trong viện, có người tới mang đồ ăn lên, một chén canh nhỏ đặt trước mặt cậu.
Trong tay Nghiêm Dung Chi chỉ cầm một chén rượu, tự mình uống.
Lâm Thù Văn nhìn chén canh suông trước mặt, đối lập với nam nhân đang uống rượu, môi giật giật, đẩy chén canh ra, nhẹ giọng nói: "Ta cũng uống rượu."
Nghiêm Dung Chi khẽ cười một tiếng, Lâm Thù Văn ngập ngừng: "Ăn tiệc vui tự nhiên cũng muốn uống rượu mừng, mỗi người ở đây đều có thể uống một ngụm rượu mừng, sao tới ta lại đổi thành chén canh..."
Không thể uống rượu chỉ có thể ăn canh, còn có tiểu hài tử dưới mười tuổi, cậu càng thêm hổ thẹn: "Ông chủ Nghiêm, ta cũng đâu phải tiểu hài tử."
Lâm Thù Văn khăng khăng muốn uống rượu, Nghiêm Dung Chi rót một chén nhỏ, nói: "Nhấp môi một chút liền ngừng."
Rượu trong tiệc mừng đều là người trong thôn nhà mình nấu, phù hợp với không khí vui mừng, những bình rượu dịu nhẹ cũng chưa được nâng lên, thứ mọi người uống đều là rượu vừa cay vừa nồng, tạo nên không khí vui sướng tràn đầy.
Chỉ uống một ngụm nhỏ, thiếu niên liền bị sặc đến mức không ngừng ho khan, Nghiêm Dung Chi lấy đi chén rượu của cậu, mày dài khẽ nhăn, dùng một chiếc ly khác rót nước sôi để nguội.
"Thù Văn, uống nước."
Lâm Thù Văn ngửa đầu uống nước, chiếc cổ trắng mềm phiếm hồng, rất nhanh, cả trán cùng gương mặt cũng dần dần hồng lên.
Cậu phục hồi lại tinh thần, lẩm bẩm: "Rượu này cay quá."
Lại thấy nam nhân uống nhưng sắc mặt không đổi, không khỏi bội phục.
Nhưng dù nói gì cậu cũng không muốn uống nữa, có chút nghĩ mà sợ, đẩy đẩy chén rượu.
Nghiêm Dung Chi cũng không quá thích uống rượu, uống một chút để hòa vào không khí vui mừng rồi cùng Lâm Thù Văn yên tĩnh dùng cơm.
Không lâu sau, tân lang mặc hồng bào nâng chén rượu bước vào phòng, kính trọng bày tỏ lòng biết ơn với Nghiêm Dung Chi.
Nghiêm Dung Chi cũng nâng chén chạm vào ly rượu của tân lang, còn nói: "Uống rượu có chừng mực, chừa chút thời gian quan tâm đến người bên cạnh."
Tân lang cười ha ha, vuốt gáy nói: "Qua một canh giờ nữa ta sẽ về viện với nương tử."
Nhóm người trước đây đi theo thương đội ra ngoài giờ không còn ai có tính tình lỗ m.ãng nữa. Thời trẻ có người có thói quen xấu, nhưng mấy năm nay đi buôn bên ngoài, dần dần sửa đổi dưới sự chỉ dẫn của Nghiêm Dung Chi.
Tân lang thoạt nhìn lớn tuổi hơn Nghiêm Dung Chi, nhưng bọn họ đều không coi Nghiêm Dung Chi là người bình thường. Mỗi người trong thương đội đều gọi hắn một tiếng "chủ tử", dốc lòng học hỏi.
Điều này không liên quan gì đến tuổi tác, mà là do bản thân Nghiêm Dung Chi có một sức ảnh hưởng rất lớn, đối với mọi người đều có uy danh vang xa.
******
Trăng treo cao, Lâm Thù Văn ăn no liền mơ màng, đang muốn xoa đôi mắt đã nhập nhèm thì bị người ta bắt được.
Nghiêm Dung Chi nói: "Dụi mắt nhiều không tốt."
Lâm Thù Văn phản ứng chậm chạp đi nhiều, nói: "Ò..."
Cậu cười cười, được đối phương đỡ lên xe ngựa, rồi dựa vào đệm, nhắm mắt lại, hệt như một con mèo nhỏ cuộn tròn trong ổ mềm, không hề giãy giụa mà nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Nghiêm Dung Chi hỏi: "Yên tâm ta đến vậy à?"
Rồi thở dài bất đắc dĩ.
Lâm Thù Văn khẽ động hàng mi đã nhắm lại, con ngươi ẩn sau màn sương mờ mông lung ướt át, khẽ mím môi, rồi lại an tâm nhắm mắt ngủ.
Nhưng cơ thể cậu thật sự có hơi yếu, uống chút rượu, cơm nước xong, xe đi được nửa đường, cậu liền mơ hồ nói mình không thoải mái.
Nghiêm Dung Chi đỡ cậu đứng dậy, tay Lâm Thù Văn che bên miệng: "Muốn ói."
Vừa xuống xe, Lâm Thù Văn liền ngồi xổm bên bụi cỏ, đứt quãng nôn.
Thiếu niên ngồi xổm không nỗi nữa, Nghiêm Dung Chi dùng hai tay ôm lấy eo và cổ tay cậu, chờ cậu nôn hết, rồi nhận lấy túi nước xa phu đưa, đút nước trong túi cho cậu.
Lần này, Lâm Thù Văn không còn bất kỳ sức lực nào, nhưng cậu cũng không quậy, chỉ an tĩnh ngồi xổm dựa vào trong lòng ng.ực của nam nhân, bộ dáng có hơi đáng thương.
Một tay Nghiêm Dung Chi đỡ eo thiếu niên, một tay mở khăn ra lau khóe miệng có hơi ướt của cậu.
Trong mơ hồ, Lâm Thù Văn không thể nói rõ từng chữ, hỏi: "Ông chủ Nghiêm, có phải ta đã thành vai hề không?"
Nghiêm Dung Chi buồn cười: "Không có đâu."
Lại nói: "Nếu thật sự thành vai hề, thì em cũng là vai hề đẹp nhất."
Bụi cỏ ven đường tươi tốt, lo sẽ bị muỗi đốt, Nghiêm Dung Chi bế người lên, một cánh tay yếu ớt của thiếu niên ôm lấy sau cổ hắn.
Chưa kịp đặt Lâm Thù Văn lên đệm, thiếu niên đã dùng hai tay ôm chặt cổ Nghiêm Dung Chi.
Lòng bàn tay Nghiêm Dung Chi đỡ sau lưng Lâm Thù Văn, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua mấy sợi tóc rối.
"Chỗ nào không khỏe sao?"
Lâm Thù Văn không muốn ngồi, Nghiêm Dung Chi cũng không kiên trì buông người xuống nữa, mà cứ đặt trên đùi, ôm trong ngực như vậy, lòng bàn tay chạm vào gương mặt mềm mại, có chút cảm giác.
"Không sao..."
Lâm Thù Văn tránh khỏi bàn tay thăm dò của nam nhân, chiếc cổ trắng ngần, yếu đuối co rụt lại, mặt chôn vào bả vai Nghiêm Dung Chi, bất động.
Đêm hè, côn trùng không ngừng kêu vang, tiếng ếch vọng lại, ánh sáng đom đóm lập lòe.
Qua bờ sông, thôn Bát Bảo cũng không còn xa.
Mã phu lái xe rất tinh ý, đến giờ phút này mới hỏi: "Gia, chúng ta có cần đến Lâm gia không?"
Nghiêm Dung Chi chăm chú nhìn thiếu niên còn ôm cổ hắn, dựa vào trong ngực mình, dặn: "Về nhà đi."
Tình huống trước mắt nếu đưa Lâm Thù Văn về thì sẽ không thể chăm sóc tốt được, chỉ có để ở bên cạnh mới có thể an tâm.
Trở lại tòa nhà, Nghiêm Dung Chi bế thiếu niên lên, đi một đường về phòng cho khách.
Khi muốn buông người ra, cánh tay vẫn ôm cổ hắn như cũ, không định thả ra.
Trong phút chốc, hắn dở khóc dở cười, lẩm bẩm: "Nếu ta không làm gì, em nghĩ quân tử phải như thế nào cho phải."
Dù người có ổn trọng thế nào cũng phải có lúc mất khống chế, vốn dĩ hắn đối với Lâm Thù Văn cũng không phải luôn thanh tâm quả dục (*) chăm sóc.
(*) lòng trong trắng, ít ham muốn.
Thật sự để cậu ngồi trong lòng mà tâm vẫn không loạn sao?
Nghiêm Dung Chi quả thực không phải loại quân tử chính trực gì, ít nhất là đối với Lâm Thù Văn, hắn không làm được như vậy.
Hắn buông người xuống trước, sửa lại mái tóc rối của thiếu niên, rồi tháo cây trâm cài tóc xuống, lặng lẽ trang nhã.
Sau một khoảnh khắc, hắn cúi người, nhẹ nhàng hôn vào giữa hai mày thanh tú của Lâm Thù Văn.
Tác giả có lời muốn nói:
Hôn nhẹ một cái.