Lâm Thù Văn chưa từng có hành động thân mật như vậy trước đây, cậu không nhắm hai mắt lại như Nghiêm Dung Chi, mà ngơ ngác mở to mắt, môi bị ép mở ra, đầu lưỡi liên tục bị cuốn lấy, cảm giác xa lạ khiến ngón tay cậu cuộn lại, cơ thể vừa nóng vừa mềm.
Cậu đứng giữa hai đầu gối của nam nhân, cả cơ thể không còn chút sức lực nào, mềm mại dựa vào lòng Nghiêm Dung Chi, cánh tay lỏng lẻo ôm lấy cổ đối phương.
Răng môi dây dưa không dứt, Lâm Thù Văn nhìn gương mặt gần trong gang tấc, chẳng còn thấy nét trầm ổn ngày xưa đâu, giữa hàng mi dày của Nghiêm Dung Chi nhiều thêm vài phần nhiệt tình, cũng không cho phép kháng cự.
Cậu dần khép hai mắt lại, đầu lưỡi mờ mịt bên trong khẽ giật, tựa như học theo Nghiêm Dung Chi, cái lưỡi trơn trượt non mềm câu nhẹ lấy đối phương, trong sự trúc trắc, hỗn loạn xen lẫn vài phần tò mò, còn hơi e lệ.
Chỉ một động tác nhỏ đã làm nam nhân dừng lại một chút, lưỡi cậu căng lên, bị đối phương đè sau eo lại, gáy cũng bị cố định, môi bị cạy ra để lưỡi hắn thâm nhập vào sâu hơn.
Lâm Thù Văn mở to mắt rồi nhắm lại, lại cố gắng mở ra, con ngươi dần dần tan rã, hoàn toàn bị Nghiêm Dung Chi ôm vào trong ngực, gò má đỏ bừng như được thoa phấn, bởi vì thiếu dưỡng khí mà cánh mũi phập phồng, hơi thở dồn dập.
Nghiêm Dung Chi nâng gương mặt thiếu niên lên, rồi buông ra, nhìn chằm chằm vào gương mặt nhỏ ửng đỏ đến tận mang tai, đôi môi áp vào phần thịt mềm đỏ bừng, nhẹ nhàng hôn thêm lần nữa.
Hắn không kiềm được phát ra tiếng thở dài trầm thấp: "Thù Văn."
Lông mi đen nhánh ướt đẫm của Lâm Thù Văn khẽ run, rất lâu sau mới rầu rĩ đáp lại một tiếng.
Đầu óc cậu chẳng còn nghĩ được gì nữa, quấn quýt cùng Nghiêm Dung Chi hồi lâu, tựa như say mà lại như không.
Lâm Thù Văn ngây ngốc nghĩ, vốn chỉ định hôn nam nhân một chút, ai ngờ nụ hôn này lại kéo dài lâu như vậy, không hề giống như mình tưởng tượng.
Cậu nhẹ giọng gọi: "Nghiêm Dung Chi..."
Đối phương đáp: "Ơi."
Lâm Thù Văn không thể nói thành lời, có lẽ chỉ muốn gọi đối phương một tiếng vậy thôi.
Một lúc lâu sau, cậu lại nói: "Nóng."
Sau khi thân mật một hồi, trên người cả hai đều ra mồ hôi, sắp vào thu, ban ngày trời rất oi bức, chỉ cần động tay động chân một chút thôi là đã dễ dàng đổ mồ hôi.
Thanh âm Nghiêm Dung Chi hơi trầm thấp, hơi thở dần ổn định lại.
"Ta còn vài quyển sổ sách cần xem, em muốn ở lại thư phòng cùng ta hay ra ngoài?"
Đôi mắt Lâm Thù Văn nửa khép, dù cho xiêm y có chút ẩm ướt vì mồ hôi, nhưng giờ phút này cậu không muốn rời khỏi vòng tay ấm áp rộng lớn này.
Cậu nhẹ nhàng nói: "Ở lại thư phòng, chàng xem sổ sách, ta viết chữ một lát, sẽ không làm phiền chàng."
Nghiêm Dung Chi khẽ cong khóe miệng: "Được."
Thế là hắn sai người đem mấy bồn băng vào, đặt ở bốn phía thư phòng, rồi dặn dò quản sự đến phòng bếp lấy một ít bánh lương cùng chè hoa hòe ướp lạnh mang đến đây.
Thôn dân địa phương rất thích tự làm chè hoa hòe để uống, vào mùa xuân, khi hoa hòe nở, hương thơm bay xa vài dặm, thôn dân hái được rất nhiều hoa hòe, rồi phơi khô để bảo quản.
Vào mùa hè, thời tiết nóng bức, có thể dùng hoa hòe để ngâm nước uống, hoặc dùng gạo và hoa hòe làm thành chè hoa hòe, thêm chút mật ong, đổ vào thùng, lúc trời nắng nóng có thể dễ dàng mang ra buổi họp thôn để bán, rất nhiều người thích uống một ngụm chè ngọt ngào, thanh mát này.
Lâm Thù Văn chưa từng uống qua, đợi quản sự đưa tới, liền nếm thử trước vài ngụm.
Chè hoa hòe được khối băng ướp cho mát lạnh, ngon miệng, ngọt ngào, thôn dân vì để tiết kiệm mật ong nên dùng một lượng không nhiều lắm, lúc uống vào vị chát nhẹ dần ngọt thanh, còn sau bếp thì bỏ đường vào chè hoa hòe, dễ uống hơn rất nhiều.
Cậu múc một muỗng đưa đến bên miệng Nghiêm Dung Chi, rồi mới chợt nhớ ra đây là cái muỗng mình đã dùng rồi, lúc đang xấu hổ định rút lại thì đối phương liền uống luôn bằng cái muỗng đó.
Nghiêm Dung Chi nói: "Ta không thích ăn ngọt, em cứ uống đi."
Lâm Thù Văn uống xong chén chè hoa hòe, cảm thấy mát mẻ hơn rất nhiều, bồn gỗ đựng đầy khối băng được mang vào thư phòng, bốn phía dần tản ra khí lạnh.
Quản sự đưa sổ sách vào phòng, thấy thế, Lâm Thù Văn hiểu chuyện, không hề làm phiền ai, tự mình sang một bên đọc sách, thỉnh thoảng viết những chữ hôm nay muốn dạy lên giấy.
Từ ca nhi và Trịnh ca nhi học chữ tương đối nhanh, Lâm Thù Văn muốn mỗi ngày dạy họ hai mươi chữ, ba đứa nhỏ Triệu gia thì học chậm hơn một chút, trước tiên mỗi ngày cậu chỉ dạy chúng sáu chữ.
Không lâu sau đó, quản sự liền dẫn năm người Từ ca nhi đến học chữ với cậu sau giờ ngọ vào tòa nhà.
Lâm Thù Văn ở một thư phòng khác dạy năm người luyện chữ, còn mời họ uống chè hoa hòe ướp lạnh.
Đứa nhóc lớn nhất nhà họ Triệu nói: "Ta chưa uống chè hoa hòe dùng băng ướp lạnh bao giờ, mùi vị này còn ngon hơn cả mẹ làm."
Hai đứa bé kia chỉ lo vùi đầu uống, không nói nên lời.
Tam ca nhi gầy yếu nhất lại thận trọng nhất, nói lời cảm tạ với Lâm Thù Văn.
Ngay cả Từ ca nhi cùng Trịnh ca nhi cũng không rảnh nói chuyện, thường ngày họ chưa từng uống qua chè hoa hòe lành lạnh, ngọt thanh như thế này, đến khi chén hết sạch mới cảm thấy xấu hổ, sôi nổi cảm ơn Lâm Thù Văn.
"Cảm ơn tiên sinh."
"Đây còn là lần đầu tiên ta uống chè hoa hòe có hương vị khác biệt như vậy."
"Mới vừa rồi chắc là để lại được nửa chén, đem về cho đệ muội nếm thử."
Mọi người nhấm nháp dư vị trong chốc lát, rồi lại vội vàng cúi đầu luyện chữ.
Trời càng về chiều, vừa đến giờ, năm người Từ ca nhi học chữ xong liền rời đi.
Lâm Thù Văn đưa họ đến ngoài cửa lớn, đến khi không nhìn thấy bóng dáng của họ nữa mới xoay người đến sân nuôi ngỗng, nhìn mấy con gà, rồi lại nhìn hai con ngỗng trắng đi theo bên chân, nói với quản sự một tiếng nữa mang chúng đến hồ nước gần nhất chơi.
Cuối cùng, cậu còn về nhà cũ một chuyến.
Cái cây ngã xuống đã được người ta nâng đi rồi, như lời Nghiêm Dung Chi nói, buồng trong có một mặt tường bị hư hỏng, mái ngói trên nóc nhà bị gió cuốn đi, sáng sớm hôm nay có thợ tới thay ngói mới, vách tường thì còn cần thêm vài ngày để tu sửa.
Dù sao nhà cũ Lâm gia cũng đã có tuổi rồi, lần này sửa chữa xong, nếu sau này lại gặp mưa to gió lớn tàn sát bừa bãi, e là những nơi khác sẽ lại xuất hiện vấn đề.
Nhà cũ rất dễ hư chỗ này, hỏng chỗ kia, Lâm Thù Văn dự định đến khi có đủ tiền rồi sẽ sửa sang lại toàn bộ Lâm gia lần nữa.
Lê những bước chân mỏi mệt trở về Nghiêm trạch, hôm nay Lâm Thù Văn không có ngủ trưa, giờ đã có hơi mệt.
Cậu thấy Nghiêm Dung Chi ở đại sảnh, gần như là theo bản năng tới gần đối phương, ngay lập tức bị bàn tay to lớn nắm lấy.
Nghiêm Dung Chi nhìn ra cậu đang mệt: "Mệt à?"
Lâm Thù Văn gật đầu.
Cậu được Nghiêm Dung Chi dắt đi rửa tay, đơn giản dùng qua một ít cơm chiều, trời còn chưa tối đã nhắm mắt ngủ rồi.
Nghiêm Dung Chi bế thiếu niên về phòng, dùng khăn bông thấm nước thay người đang dựa vào gối ngủ lau tay chân.
Hắn đã hỏi Tần Nguyên, cơ thể Lâm Thù Văn ốm yếu hơn so với người bình thường, rất dễ bị mệt, cần phải từ từ điều dưỡng quanh năm suốt tháng mới được.
Ngồi nhìn thiếu niên ngủ một lát, bên ngoài truyền tới giọng nói đè thấp của quản sự, Nghiêm Dung Chi ra ngoài, đến nhà chính, tự mình xem mấy thước vải dệt.
Quản sự nói: "Ngày mai thợ may sẽ đến đo kích cỡ cho chủ tử cùng công tử."
Nghiêm Dung Chi dặn dò: "Nhớ chuẩn bị nhiều vị kẹo mừng khác nhau"
Mấy đứa nhóc có quan hệ tốt với Lâm Thù Văn hẳn sẽ thích ăn kẹo, đến lúc đó cho chúng nhiều một chút để mang về nhà ăn.
Bạn bè cùng tuổi với Lâm Thù Văn không nhiều lắm, vì thế Nghiêm Dung Chi vẫn tương đối để tâm.
Màn đêm buông xuống, Nghiêm Dung Chi vẫn ôm thiếu niên vào lòng ngủ như cũ.
Bình minh hôm sau vừa hé rạng, Lâm Thù Văn đã dậy, cậu ngủ sớm nên cũng thức sớm hơn bình thường.
Sau một lúc lâu nằm yên nhìn nam nhân trước mặt, cậu duỗi tay chạm nhẹ, gần như cùng lúc đó, Nghiêm Dung Chi mở miệng.
"Tỉnh rồi à?"
Lâm Thù Văn "ừm" một tiếng.
Cậu dụi vào lòng ng.ực nam nhân, rất nhanh sau đó đã bị hơi nóng ở chân làm cho không được tự nhiên.
Nghiêm Dung Chi vỗ nhẹ vào sau lưng cậu, nói: "Hôm nay thợ may sẽ tới, hỉ phục thành thân của chúng ta phải mất nhiều ngày để làm."
Nói xong để cằm lên đỉ.nh đầu Lâm Thù Văn: "Đừng lộn xộn."
Trước khi thành thân, Nghiêm Dung Chi sẽ không thật sự làm gì người trong lòng mình, tuy sự dày vò ngọt ngào này là do hắn tự làm tự chịu, nhưng hắn không hề oán hận chút nào.
Lâm Thù Văn ngoan ngoãn để người ta ôm, dù cho mặt đã đỏ bừng, nhưng cũng không nói lời nào.
Rất lâu sau, cậu hỏi: "Nghiêm Dung Chi, sao vẫn chưa xuống thế?"
Nghiêm Dung Chi bất đắc dĩ: "Chờ một chút nữa."
Editor có lời muốn nói:
Đoán xem cái gì chưa xuống =))))))))