Sau Khi Địa Chủ Nhỏ Bị Ép Về Quê

Chương 50

Dông tố đan xen, màn đêm vô tận.

Nghiêm Dung Chi ôm Lâm Thù Văn đi ra khỏi sân cũ, trên tay hắn không rảnh, một tay Lâm Thù Văn cầm đèn chiếu sáng, tay còn lại cầm dù.

Gió mạnh thổi tới, cậu sợ dù bay khỏi tay mình, đành phải nâng dù lên, cánh tay còn lại vòng ra sau cổ Nghiêm Dung Chi, ôm chặt.

Cả người cậu dựa sát vào bả vai nam nhân, cố gắng dùng dù che chắn cả người đối phương, tránh bị mưa to xối ướt.

Bốn phía lặng yên, đất trời rộng lớn chỉ còn tiếng mưa rơi liên miên vọng lại, vài tia chớp xé tan màn đêm, Lâm Thù Văn chôn mặt vào trong ngực nam nhân, dưới ánh sáng mờ ảo, cậu mở mắt ra, đôi chân khẽ giật giữa không trung.

Thiếu niên buồn bã nói: "Nghiêm Dung Chi, thả ta xuống, để ta tự đi đi."

Nghiêm Dung Chi nương theo ánh sáng đánh giá mặt đường lầy lội, còn có những vũng nước không thấy rõ, không chút nghĩ ngợi từ chối.

Hắn nói: "Nước bùn dơ lắm, em không có mang giày."

Mọi chuyện xảy ra đột ngột, Nghiêm Dung Chi trực tiếp ôm Lâm Thù Văn đi, trước mắt cũng không có khả năng quay về.

Gió thổi tạt nước mưa vào mặt, gò má Lâm Thù Văn hơi lạnh, vội vàng điều chỉnh lại cây dù, chôn mặt vào bên gáy nam nhân, rầu rì mà "ò" một tiếng.

Đêm mưa, Nghiêm Dung Chi mang Lâm Thù Văn trở lại Nghiêm trạch, quản sự kinh ngạc tỉnh dậy từ trong giấc mơ, vội vàng thay quần áo ra đón.

Nghiêm Dung Chi phân phó: "Chuẩn bị chút nước ấm và canh gừng."

Cây dù và đèn trên tay Lâm Thù Văn đều được người khác lấy đi, trên người cả hai đều bị ướt một phần, đặc biệt là Nghiêm Dung Chi, bả vai bên phải cùng sau lưng đều ướt hết một nửa, dưới ống quần còn bị nước bùn làm dơ.

Không lâu sau, quản sự dẫn người đem quần áo mới, nước ấm cùng canh gừng mang vào trong phòng, Nghiêm Dung Chi lấy bộ đồ mới đưa cho Lâm Thù Văn: "Em thay vào trước đi, thay xong ra đây sưởi ấm rồi uống canh gừng."

Trên người nam nhân vẫn còn nhỏ nước, sau khi chăm sóc thiếu niên xong, hắn cầm lấy một chậu nước ấm và bộ quần áo khác, xoay người vào gian bên cạnh, vội vàng sửa sang lại sạch sẽ.

Lâm Thù Văn thay quần áo xong quay lại ngồi trên ghế, chân co lại, đôi tay đặt trên đầu gối, ánh mắt nhìn gian phòng xung quanh.

Cậu vẫn không thúc giục, yên tĩnh chờ một lát, rồi thổi nhẹ vào hai chén canh gừng, nguội một chút mới chậm rãi uống từng ngụm vào bụng.

Nghiêm Dung Chi đơn giản rửa mặt, thay quần áo sạch sẽ rồi đi ra, ngồi bên cạnh cậu, uống chén canh gừng khác, sẵn tiện nâng tay lên sờ vào mái tóc sau lưng thiếu niên, thấy đuôi tóc chỉ hơi ướt một chút liền an tâm.

Lâm Thù Văn đưa khăn bông sạch sẽ trong tay cho đối phương: "Nghiêm Dung Chi, lau tóc chút đi."

Nghiêm Dung Chi không nói gì mà nhận lấy khăn lau tóc, rất lâu sau, Lâm Thù Văn uống xong canh gừng vẫn không buông cái chén ra, nhịn không được lẩm bẩm: "Ban nãy chắc buồng trong đã bị cây đè sập rồi."

Cậu đột nhiên nhớ ra, nói: "Gà và ngỗng trong nhà phải làm sao bây giờ?"

"Còn có mười mấy rương sính lễ chàng cho ta nữa, không biết có bị ướt không, nếu rương bị thấm nước thì chẳng phải sẽ hỏng hết sao?"

Nghiêm Dung Chi nói: "Ta đã cho người qua đó dọn hết đồ trong sân đi rồi, em đừng lo."

Đêm khuya phát sinh chuyện này, còn phải thu xếp lại một phen, giờ đã qua nửa đêm, tiếng sấm đã ngừng nhưng mưa vẫn còn tiếp tục rơi, Lâm Thù Văn đã buồn ngủ đến mức chịu không nỗi.

Nghiêm Dung Chi quan sát nét mặt có hơi hoảng hốt thất thần của thiếu niên, liền bế cậu lên, đi qua hành lang, đi một mạch đến phòng ngủ sâu bên trong.

Cả phòng yên tĩnh cùng ấm áp, ngăn cách tiếng mưa đêm phiền nhiễu, Lâm Thù Văn mơ mơ màng màng nằm xuống gối đệm mềm mại thoải mái, cố gắng mở to mắt.

Nghiêm Dung Chi buông cậu ra rồi nằm xuống bên cạnh, một tay ôm người vào lòng, tay còn lại nhẹ nhàng vỗ lên vai lưng thiếu niên: "Nghỉ tạm đi."

Không tới hai canh giờ nữa là đến hừng đông, việc còn lại để ngày mai xử lý.

Đêm này, Lâm Thù Văn ngủ cùng với Nghiêm Dung Chi.

******

Hôm sau, Lâm Thù Văn mở mắt, đệm chăn mềm mại dán vào mặt rất thoải mái. Cậu theo bản năng nhắm mắt lại cọ cọ, rồi đột nhiên mở bừng mắt, ngồi thẳng dậy đánh giá xung quanh.

Ngoài phòng mơ hồ có người nói chuyện với nhau, cậu vội vàng kéo chăn lên, Nghiêm Dung Chi dặn dò xong công việc, quay đầu lại liền thấy nửa khuôn mặt nhỏ lộ ra của thiếu niên.

Hắn nói: "Lại đây rửa mặt trước đi, chuẩn bị ăn sáng."

Trên bàn có sữa dê tươi mới, bánh bao cùng cháo thanh đạm, Lâm Thù Văn rửa mặt sạch sẽ xong rồi mới nhẹ nhàng ngồi xuống.

Nghiêm Dung Chi đưa cho cậu một chén sữa dê: "Uống cái này trước."

Lại nói: "Đêm qua mưa to, gió quật đổ cây làm hư một phần tường trong viện, hơn phân nửa mái ngói đều bị gió thổi bay."

Tốc độ uống sữa dê của Lâm Thù Văn dần chậm lại, nét mặt cũng không quá khổ sở, nhà cũ cũng đã có tuổi rồi, dù đã tu sửa qua cũng chỉ có thể miễn cưỡng ở được, sau khi bị cơn mưa to tàn phá thành như vậy, thực ra trong lòng cũng đã đoán trước được.

Nhưng mà rốt cuộc, cậu đã bỏ tâm ra để trang hoàng lại sân vườn, nghe những lời như thế, khó tránh khỏi cảm thấy tiếc nuối.

Nghiêm Dung Chi nắm chặt một bàn tay của Lâm Thù Văn: "Gà và ngỗng trong nhà đều đã được mang về đây, nuôi trong một cái sân khác, cá chép nhỏ của em cũng được mang theo, nếu không yên tâm, thì lát nữa qua nhìn xem."

Ngoài ra, mấy tác phẩm khắc gỗ Lâm Thù Văn đặt trong nhà chính, lạp xưởng, thịt hun khói và trái cây chưa ăn xong, còn có mười mấy rương sính lễ, tất cả đều được dọn về tòa nhà suốt đêm, may mắn không hư hao gì, được bố trí ở một cái sân khác.

Nghiêm Dung Chi phân phó một tiếng, hộp gỗ trên quầy thấp trong nhà nhanh chóng được đưa đến trước mặt Lâm Thù Văn.

Trong hộp đựng dao khắc cùng với mấy món đồ nhỏ Lâm Thù Văn thường ngày luyện tập, cậu đặt hộp gỗ lên đầu gối, lại nghe Nghiêm Dung Chi nói: "Thù Văn, em có bằng lòng dọn tới đây ở với ta trước không?"

Lâm Thù Văn ngước mắt.

Nghiêm Dung Chi nhìn cậu: "Nếu em đã đính hôn với ta, đương nhiên chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua khó khăn."

Vốn cho rằng cậu sẽ do dự vài khắc rồi mới đáp ứng.

Lâm Thù Văn gật đầu, nhẹ giọng đáp: "Được."

Cậu muốn thành thân với Nghiêm Dung Chi, đương nhiên không thể phân biệt rạch ròi tất cả mọi chuyện, làm thế sẽ tổn thương tình cảm của cả hai.

Dù Lâm Thù Văn vẫn chưa rõ tình cảm của mình đối với đối phương có bao nhiêu đậm sâu, nhưng nếu đã quyết định sau này sống cùng với nhau, thì cần phải đối đãi thật tốt.

Cậu nhìn gương mặt trầm ổn của nam nhân: "Nghiêm Dung Chi, ta sẽ sống cùng chàng."

Lại giải thích: "Chờ sau này ta từ từ kiếm được tiền rồi, sẽ mua thêm đồ trong nhà."

Thiếu niên chuyên tâm nói lời nghiêm túc khiến Nghiêm Dung Chi buồn cười, nhưng cũng khiến tâm hắn rung động vô cùng.

Hắn kiềm chế cảm xúc, nắm chặt lòng bàn tay mềm mại, nhẹ nhàng vu.ốt ve mấy cái, nói: "Ăn sáng xong rồi đi xem mấy con gà và ngỗng vừa mới mang về đây."

Lâm Thù Văn nhấp môi, nụ cười mang theo vài phần thẹn thùng: "Được."

Lại nói: "Nghiêm Dung Chi, có thể thay ta nói với nhóm Từ ca nhi không?"

Cậu đã chuyển đến Nghiêm trạch rồi, sợ họ mất công đến nhà cũ một chuyến.

Nghiêm Dung Chi đương nhiên đồng ý.

******

Lâm Thù Văn sang một cái sân khác, hai con ngỗng nhận ra cậu, vội vàng giang cánh chạy tới trước mặt, rõ ràng là tư thế bảo vệ chủ nhân.

Cậu đếm gà trong rào chắn, số lượng đã đủ, rồi nhìn hai con ngỗng trắng không có gì bất thường, lúc này mới an tâm.

Cậu đi dạo xung quanh một vòng để làm quen với hoàn cảnh mới, ban đầu lúc tới nhà đọc sách cho Nghiêm Dung Chi, cậu cũng không có để ý nhiều, sau khi ăn xong rồi đi bộ một vòng, hỏi quản sự, biết được Nghiêm Dung Chi không bận, cậu mới vội chuyển hướng đi về phía thư phòng.

Nghiêm Dung Chi buông sổ sách đã xử lý xong trong tay xuống, đối diện với thiếu niên thò nửa mặt vào từ ngoài cửa, đôi mắt sáng lấp lánh, hắn hơi nhướng mày, khóe miệng vô thức cong lên.

"Sao không nói gì thế?"

Lâm Thù Văn gọi: "Nghiêm Dung Chi."

Nói xong liền chạy vào, đứng ngay ngắn trước mặt Nghiêm Dung Chi.

Nghiêm Dung Chi hỏi: "Sao vậy em?"

Lâm Thù Văn nói: "Ta muốn hôn chàng một chút."

Sống lưng Lâm Thù Văn căng thẳng, đôi tay ôm lấy hai bên má của Nghiêm Dung Chi, hơi dịch về phía trước, đôi môi mềm mại khẽ hôn lên khóe miệng nam nhân.

Cậu chỉ chạm nhẹ vào, không biết nên tiếp tục như thế nào.

Nam nhân ngồi trên ghế gỗ, một tay che chở sau lưng Lâm Thù Văn, một tay vòng qua, giữ chặt eo cậu, rồi hôn mạnh lên đôi môi mềm, như thể muốn nuốt lấy đầu lưỡi của Lâm Thù Văn.

Tác giả có lời muốn nói:

521 (*) nên phải hôn.

Editor có lời muốn nói:

(*) 521: được đọc là "wǔ èr yī", gần giống với "wǒ ài nǐ" có nghĩa là "anh yêu em/em yêu anh". Ngoài ra, 521 cũng được hiểu là ngày 21/5, tượng trưng cho "Ngày Tình nhân" của các bạn nam. 

Bình Luận (0)
Comment