Sau Khi Địa Chủ Nhỏ Bị Ép Về Quê

Chương 58

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lâm Thù Văn ngủ một canh giờ, lúc tỉnh lại thì nghe thấy tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ.

Trong núi một mảnh sắc thu, phảng phất như được nhuộm một màu hoàng kim đỏ thẫm. Mưa thu ngày càng lớn, trong núi vang vọng âm thanh rào rạt, tiếng mưa nghe được còn lớn hơn ở trong thôn trang nhiều.

Cậu khom lưng mang giày, xuống giường thong thả đi dạo xung quanh phòng ngủ, đánh giá bốn phía.

Phòng ngủ ở lầu hai, có đầy đủ mọi thứ từ giá sách đến giường ghế, trên tường treo mấy cây cung cùng đao săn. Từ cửa sổ nhìn ra ngoài xa, có thể thấy nửa cái sân cùng với lâm trường cách đó không xa.

Cậu ở trong phòng lẳng lặng chờ một lát, thấy không có ai đi lên liền tự mình đi xuống lầu.

Đi đến cầu thang lầu một thì thấy một lão bá ngẩng đầu lên từ chồng củi gỗ bên phải, cười nói: "Công tử tỉnh rồi."

Lâm Thù Văn không quen đối phương, gật gật đầu, dò hỏi: "Ngài là?"

"Công tử cứ gọi ta là Nghĩa bá giống chủ tử là được, gian sân này thường ngày chỉ có chủ tử ở mỗi khi lên núi, ta ở trong viện trông coi, phụ trách xử lý công việc xung quanh."

Nghĩa bá múc nước rửa tay, vào bếp nhóm lửa hâm nóng lại canh rau, rồi múc ra chén, đặt lên bàn.

"Trong núi sau khi mưa sẽ lạnh hơn bình thường, công tử lại đây uống chén canh cho ấm người."

Lâm Thù Văn ngồi trên ghế, mím môi cười nhạt: "Cảm ơn Nghĩa bá."

Nói xong liền ngoan ngoãn bưng canh lên uống hết.

Mùa thu, sau núi kết ra rất nhiều loại lương thực và trái cây, có cây do người trồng, có loại mọc tự nhiên.

Khẩu vị của Lâm Thù Văn tương đối thanh đạm, lúc Nghiêm Dung Chi đi có dặn Nghĩa bá làm một phần canh suông, Nghĩa bá liền dùng nấm cùng rau dưa nấu canh, hương vị ngọt ngào, đậm đà mà không ngấy.

Lâm Thù Văn uống hai chén, nét mặt đầy thỏa mãn: "Ngon quá."

Rồi hỏi: "Nghiêm Dung Chi còn bận ở lâm trường sao? Ta có thể qua đó xem thử không?"

Nghĩa bá nghĩ ngợi nói: "Lúc này chủ tử hẳn là ở trong núi."

Rồi bổ sung: "Lâm trường phần lớn là công nhân, làm việc không những ồn ào mà còn có nhiều người ra vào, sợ là công tử sẽ không được tự nhiên."

Vừa nghe có nhiều người, Lâm Thù Văn lập tức từ bỏ ý định đi lâm trường.

"Vậy ta sẽ ngồi trong phòng một lát."

Sau đó không lâu, trời tạnh mưa, Lâm Thù Văn lại muốn đi dạo xung quanh một chút.

Người ở trong núi, dù xung quanh đều thuộc phạm vi của lâm trường, rất dễ để quay về, nhưng cậu vẫn chưa vội vàng đi ngay, mà là hỏi Nghĩa bá xem có thể đi dạo chung quanh một lát không, nhận được lời hồi đáp của đối phương rồi mới đi ra sân.

Nghĩa bá theo tới ngoài cửa, Lâm Thù Văn nói: "Nghĩa bá không cần đi theo đâu."

Cậu duỗi tay chỉ xung quanh, nói: "Ta chỉ đi một chút xung quanh trong phạm vi có thể thấy được thôi."

Nghĩa bá gật đầu, cười chỉ vào một hướng khác: "Đi qua khu rừng thưa này sẽ thấy một con suối, trước dòng suối là một sườn núi rộng lớn phủ đầy hoa sơn trà. Sau khi vào thu, khắp núi đồi đều tràn ngập sắc xuân, mấy công nhân ở lâm trường đều mang thê tử cùng con cái lên đó ở. Bây giờ hoa nhiều, phụ nữ thường hay dẫn mấy đứa trẻ đến đó hái hoa, mang về làm bánh hoa và rượu hoa."

Lâm Thù Văn nghe xong gật đầu: "Ta biết rồi, cảm ơn Nghĩa bá."

******

Sau cơn mưa, khắp núi đều ngập tràn hương lá cây tươi mát, đồng cỏ ướt át mềm mại, hơn phân nửa đều nhuốm màu vàng nhạt.

Một thiếu niên khoác áo xanh đơn giản đi chậm qua sân bên phải, rồi rẽ sang khu rừng thưa bên trái.

Giống như lời Nghĩa bá nói, đi bộ hơn trăm bước qua rừng thưa, trước mắt hiện ra một dòng suối uốn lượn rộng khoảng một cánh tay. Sau cơn mưa, mực nước dâng cao hơn nhiều, nhưng vẫn trong veo, đến mức có thể thấy được hòn đá dưới đáy.

Cậu đến gần con suối, ngẩng đầu nhìn về nơi xa, đập vào mắt là một khoảng núi rừng rực rỡ sắc hoa sơn trà.

Lâm Thù Văn không kiềm được mà khẽ cảm thán, lướt qua dòng suối, đi đến sườn núi phủ đầy hoa.

Sườn núi dài thoai thoải, đi bộ qua đó cũng không quá khó khăn.

Lâm Thù Văn nhanh chóng đi đến dưới chân núi, cậu vui sướng nâng tay lên, dùng ngón tay bắt được một đóa hoa sơn trà.

Một lát sau, phía trước truyền đến tiếng mấy đứa nhỏ vui đùa ầm ĩ, Lâm Thù Văn nghe tiếng đi theo, thấy bốn đứa bé xách giỏ tre trên tay vừa cười vừa chạy.

Bọn nhỏ nhìn thấy cậu, không khỏi dừng lại, tò mò hỏi: "Ngươi là ai thế?"

Lâm Thù Văn đối diện với bọn trẻ, nét mặt bình tĩnh, suy nghĩ một chút rồi nói: "Ta lên núi cùng với ông chủ Nghiêm."

Mấy đứa nhỏ sôi nổi "ồ" một tiếng, đồng thanh nói: "Chúng ta chưa bao giờ thấy bên cạnh địa chủ gia có người nào đẹp như ngươi."

Lâm Thù Văn giải thích: "Ta, ta với hắn năm nay mới quen nhau."

Bọn nhỏ không hề nghi ngờ cậu: "Thì ra là thế."

Chúng nhiệt tình đưa giỏ tre đựng hoa sơn trà cho Lâm Thù Văn xem.

"Chúng ta theo lời mẹ dặn đợi trời tạnh mưa thì tới đây hái hoa, ngày mai làm bánh hoa ăn, còn có thể dùng để làm thuốc nữa."

Lại hỏi: "Tiểu ca ca, ngươi muốn đi cùng chúng ta không?"

Thế là, Lâm Thù Văn đi theo mấy đứa nhỏ dọc theo lối mòn để hái hoa, cậu không có giỏ tre, bọn nhỏ liền hái một chiếc lá lớn để cậu dùng để đựng hoa.

Cậu ngồi xổm bên dòng suối rửa tay, rồi tạm biệt tụi nhỏ.

Nhìn theo hướng mấy đứa trẻ đi về phía lâm trường, không lâu sau, Lâm Thù Văn nghe được một tiếng kêu yếu ớt. Cậu men theo hướng âm thanh phát ra, trong ngực ôm hoa trà tới gần.

Vạch bụi cỏ ra, không ngờ lại là một con mèo đang bị thương.

Chân mèo lộ cả xương, nhuốm đầy máu, trông vừa dơ vừa thê thảm.

Nó lung lay cố chống đỡ thân thể, nhưng vì bị thương mà té ngã.

Lâm Thù Văn đứng yên tại chỗ, hơi thở nhẹ nhàng. Ban đầu cậu còn có hơi sợ hãi, nhưng có thể thấy nó không di chuyển được nữa, bèn lấy lại bình tĩnh, bước lên quan sát.

Con mèo này hoàn toàn khác với những con mèo cậu từng gặp trước đây, lông màu nâu nhạt, trên người có những đốm đồng tiền như vằn, hình thể tinh tế mạnh mẽ, chân dài, dù bị thương nhưng vẫn toát ra vẻ hoang dã.

Lâm Thù Văn quan sát máu đã bắt đầu đông lại ở miệng vết thương của nó, da lông cũng bết dính, liền xoay người đi về phía dòng suối, hái một chiếc lá cây, cuốn trên tay để lấy nước.

Cậu lại quay về bụi cỏ, tìm mấy tảng đá xếp lại thành vòng tròn, đặt lá cây đựng nước lên trên.

Nhìn con mèo phát ra tiếng gầm gừ với mình, Lâm Thù Văn nói: "Uống đi."

Cậu nghiêng người bước ra xa vài bước, con mèo vẫn nhìn chằm chằm cậu, chốc lát sau mới thò đầu ra, li.ếm nước trên lá cây.

Thấy thế, Lâm Thù Văn nhẹ nhàng thở ra. Cậu không hiểu về thảo dược, không giúp được mèo, chỉ có thể chờ nó uống nước xong rồi rời đi.

Đến khi về khu rừng thưa, Lâm Thù Văn liếc mắt, nhìn con mèo đi tập tễnh theo sau cách mình một đoạn, dần dần dừng lại.

Con mèo chậm rãi đi đến bên chân cậu, nhẹ nhàng cọ đầu vào mắt cá chân cậu.

Lâm Thù Văn nói: "Em muốn ta cứu em sao?"

Thiếu niên ngồi xổm xuống, nhẹ giọng thương lượng: "Nhưng em không được cắn ta, ta sợ đau, cũng không được cào ta."

Như thể đã thương lượng xong, Lâm Thù Văn chần chờ duỗi tay ra, sờ nhẹ lên đồng tiền trên trán con mèo, thấy mèo không cắn cũng không cào cậu, không khỏi mỉm cười.

"Ta ở ngay phía trước thôi, em đi theo ta."

Nghĩa bá ở ngoài cửa thấy thiếu niên ôm lá cây đựng hoa sơn trà trong ngực bước đến gần, bên cạnh còn có một con mèo gấm (*), một chân lộ ra xương trắng, khập khiễng đi theo.

Mèo gấm có tính cách cực kỳ hoang dã, Nghĩa bá kinh ngạc: "Đây là?"

Lâm Thù Văn giải thích: "Trên đùi con mèo này có vết thương, ta thấy nó ở cánh rừng, cho nó chút nước, sau đó nó liền đi theo ta."

Lâm Thù Văn đặt hoa trà xuống, ngồi xổm xuống xoa đầu mèo.

"Nghĩa bá, chân nó có thể chữa được không?"

Nghĩa bá nói: "Lâm trường có đại phu, nếu muốn chữa thương cho mèo, ta sẽ đi gọi đại phu đến đây."

Lâm Thù Văn vui vẻ nói: "Vậy làm phiền Nghĩa bá."

Nghĩa bá cười ha hả xua tay, nhanh chóng đến lâm trường tìm đại phu.

Hàng năm, đại phu ở trên núi đã đối phó với không ít vết thương do thú rừng gây ra, vì vậy việc chữa trị vết thương này vô cùng dễ dàng, ông ta nói: "Chân của con mèo gấm này là do kẹt vào bẫy thú trong núi sâu, có thể giữ lại mạng sống đã là may mắn lắm rồi."

Sau đó nói tiếp: "Dùng nước rửa sạch miệng vết thương rồi đắp chút thuốc bột cho nó, còn chân nó có thể giữ lại không, giữ lại rồi còn đi được không, thì phải xem số mệnh của nó."

Đại phu bôi thuốc lên vết thương của mèo gấm, luôn miệng thở dài: "May mà đã vào thu, thời tiết bắt đầu lạnh dần. Nếu bị thương vào tiết trời nóng như trước đây, chân của nó chắc chắn sẽ tệ hơn nhiều."

Cổ họng của mèo gấm không ngừng phát ra những tiếng gầm gừ nặng nề, nhưng lúc này dường như nó biết mình đã được cứu, trên trán còn có bàn tay mềm mại vu.ốt ve, nên nó cũng không có cắn người lung tung.

Hoàng hôn còn chưa buông xuống, sắc trời càng ngày càng âm u, lại đổ cơn mưa, trận mưa này còn lớn hơn cả buổi trưa.

Nghiêm Dung Chi bung dù đi về chỗ ở, vừa mới vào cửa đã thấy thiếu niên ngồi ở góc tường, thấp giọng gọi: "Thù Văn."

Lâm Thù Văn quay đầu lại, đôi mắt nhanh chóng ánh lên ý cười đáp lại.

"Nghiêm Dung Chi."

"Bên ngoài mưa lớn, hôm nay chúng ta không về." Lòng bàn tay của Nghiêm Dung Chi nhẹ nhàng xoa lên gương mặt thiếu niên.

Lâm Thù Văn gật đầu: "Được."

Cậu dắt tay nam nhân, đi đến trước ghế, chỉ vào con mèo gấm cuộn mình trong sọt ở góc tường, nói: "Chân của con mèo gấm này bị bẫy thú kẹp bị thương."

Rồi hỏi: "Nghiêm Dung Chi, ta có thể cứu nó không?"

Mèo gấm cảnh giác ngẩng đầu lên, Lâm Thù Văn nói: "Đây là..."

Ngữ khí của cậu mang theo chút ngại ngùng: "Tướng công của ta, em cũng không được cắn chàng."

Lâm Thù Văn ngẩng đầu nhìn hắn, Nghiêm Dung Chi lên tiếng: "Tính cách của mèo gấm hoang dã, em muốn cứu nó thì cứ giữ nó lại, nhưng nếu nó làm người khác bị thương, thì không được giữ lại nữa."

Lâm Thù Văn ngoan ngoãn gật đầu: "Được."

Cậu ôm lấy cánh tay nam nhân: "Nghiêm Dung Chi, chàng thật tốt."

Thiếu niên giống một bé mèo con ngoan ngoãn, dịu dàng, lại cứu một con mèo gấm hoang dã dễ dàng tấn công người khác, thật là khiến người ta kinh ngạc và cảm thán.

Có lẽ là do tính tình của Lâm Thù Văn quá hiền lành lương thiện, mèo gấm quả thực đã thu lại dã tính, để thiếu niên sờ đầu, cơ thể cuộn tròn vẫn không nhúc nhích.

Nghiêm Dung Chi cụp mắt, nốt ruồi bé xíu trên tai trái của thiếu niên sau khi thành thân càng ngày càng hồng, điểm xuyết trên vành tai trắng mịn màng như tuyết, đáng yêu vô cùng.

Hắn cầm lòng không đặng mà cúi đầu hôn lên viên ngọc đỏ nhỏ xinh ấy một cái, vòng tay ôm lấy cơ thể bỗng nhiên run rẩy, để cậu dựa vào lòng mình, nói: "Bây giờ không làm gì hết."

Lâm Thù Văn "ò" một tiếng, vuốt tai trái có hơi nóng, khóe miệng khẽ cong lên.

Cậu nhìn sang xung quanh, Nghiêm Dung Chi cười nói: "Nghĩa bá ở bên ngoài, sẽ không nhìn thấy đâu."

Lâm Thù Văn ấp úng đáp lại, bỗng nâng cánh tay lên, ngón tay nắm chặt lấy hai tay của Nghiêm Dung Chi. Ánh mặt cậu lóe lên chút xấu hổ, cậu ngửa đầu, cánh môi mềm mại nhẹ nhàng chạm vào khóe miệng của Nghiêm Dung Chi.

Tác giả có lời muốn nói:

Hôn hôn mỗi ngày.

Editor có lời muốn nói:

Hoa sơn trà (山茶花) hay còn gọi là hoa trà (Camellia)

68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e617773

(*) Mèo gấm: QT là tiền miêu, theo mô tả thì có vẻ là mèo gấm (mèo cẩm thạch), nên mình xin phép edit thành mèo gấm. Nó không phải mèo Bengal nha, nó là một loại mèo rừng hoang dã quý hiếm đã được đưa vào Sách đỏ.

68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e617773

Mèo con Lâm Thù Văn vừa trắng vừa mềm mà ẻm lụm về con mèo hú hồn thiệt =))))))

Bình Luận (0)
Comment