Buổi tối hấp cua đồng Lâm Thù Văn mua.
Giống như lời ngư dân nói, cua đồng sau thu được nuôi vừa mập vừa lớn, sau khi hấp chín, lột lớp vỏ ra để lộ gạch cua đầy ắp, thịt vừa chắc vừa tinh tế, mỡ cua thơm ngậy tỏa ra khắp nơi.
Cua đồng không dễ lột, Lâm Thù Văn tự mình làm thử, suýt nữa khiến ngón tay bị thương.
Nghiêm Dung Chi đẩy đĩa sứ đựng đầy cua đồng đến trước mặt mình, đặt một cái chén nhỏ trong tầm tay Lâm Thù Văn, nói: "Để ta."
Ánh mắt Lâm Thù Văn toát lên vẻ xấu hổ, còn định thử lại, Nghiêm Dung Chi nhìn cậu khẽ lắc đầu, thiếu niên liền ngồi yên.
Nghiêm Dung Chi cởi bỏ dây cỏ, tách mai cua ra trước, bóc sạch lớp gạch bên trên, rồi bỏ vào chén nhỏ trước mặt Lâm Thù Văn.
Sau đó bẻ cua ra từng phần, dần dần loại bỏ mấy chỗ không ăn được.
Nghiêm Dung Chi tiếp tục cắt chân cua, bẻ đôi phần thân còn lại, lớp thịt tươi mới lộ ra, gạch cua đầy tràn. Hắn đặt thân cua lên đĩa, đưa cho Lâm Thù Văn cái muỗng, để cậu múc ăn.
Cuối cùng tỉ mỉ gỡ thịt ở càng cua, bỏ vào trong chén nhỏ, ung dung thong thả xử lý sạch sẽ bốn con cua hấp.
Cua đồng tính hàn, Nghiêm Dung Chi lắc nhẹ bình trà gừng nấu với đường đỏ, rót ra nửa chén, chờ Lâm Thù Văn ăn xong thịt cua liền kêu cậu uống nửa chén.
Đèn trong sân dần được thắp lên, lúc này trong nhà có rất ít người qua lại.
Nghiêm Dung Chi thích yên tĩnh, thêm trà đổ nước đều tự mình làm, sau khi ăn chiều với Lâm Thù Văn xong thì đi dạo xung quanh một chút, quản sự mới nhẹ tay nhẹ chân cùng người khác vào thu dọn nhà ăn.
Đã nhiều ngày Nghiêm Dung Chi đều phải lên núi, ban ngày Lâm Thù Văn ở một mình trong viện, không có người bầu bạn, sợ cậu cô đơn, quản sự theo căn dặn đi vào trong thành chọn mua mấy món đồ chơi thú vị.
Lâm Thù Văn nhìn đồ vật trong rương, không được tự nhiên nói: "Ta cũng không phải tiểu hài tử, không cần phí tiền mua mấy cái này đâu."
Tuy là nói như thế, nhưng đôi mắt của thiếu niên không nhịn được mà bộc lộ niềm vui.
Thế là, ban ngày Lâm Thù Văn ở trong sân khắc gỗ đàn, lúc mệt mỏi liền lấy mấy thứ này ra nghịch một chút.
Mấy ngày sau đó, đồ chơi trong rương đã không còn hấp dẫn cậu nữa, mấy ngày liền Lâm Thù Văn đều vùi đầu khắc gỗ, đôi mắt có chút không thoải mái.
Cậu rửa sạch tay, xoa nhẹ hai mắt, quản sự thấy cậu dừng lại nghỉ ngơi liền mang khay đựng chén canh vào.
Lâm Thù Văn ngoan ngoãn uống canh.
Mỗi ngày quản sự đều sẽ làm theo lời dặn của Nghiêm Dung Chi, mang chút canh đến cho cậu uống, dùng để bổ dưỡng cơ thể. Cậu cũng không hỏi là canh gì, chỉ cần đưa vào phòng, sẽ nhân lúc còn nóng mà uống hết.
Quản sự nói: "Hôm nay có thêm đồ chơi trong thành..."
Lâm Thù Văn lắc đầu: "Không chơi mấy cái đó nữa đâu."
Lại nhẹ giọng hỏi: "Có thể trả lại không?"
Có thể tiết kiệm được chút tiền cũng tốt.
Quản sự cười ha hả nói: "Nếu đã mua rồi thì cứ giữ lại thôi, biết đâu ngày nào đó công tử có hứng thú."
Lâm Thù Văn ôm khúc gỗ tiếp tục mài giũa điêu khắc, xung quanh dần tối đi, trong phòng đã thắp đèn, cánh tay cậu bủn rủn buông khúc gỗ, ngước mắt nhìn màn đêm vô tận ngoài cửa sổ.
Gió thu nổi lên, ban đêm lạnh hơn so với ban ngày.
Cậu khoác áo ngoài, lướt qua vài tòa sân ra đến ngoài cửa, đứng dưới ánh đèn nhìn xung quanh hồi lâu, quản sự tới gọi cậu vào nhà tránh gió, Lâm Thù Văn lắc đầu, nói: "Ta muốn chờ thêm chút nữa."
Mấy con muỗi bay quanh ánh đèn, cậu nhìn chăm chú một lát, rồi lại tiếp tục hướng mắt về nơi xa.
Tiếng bánh xe dần tới gần, hai mắt Lâm Thù Văn sáng lên, không chút nghĩ ngợi mà chạy dọc xuống theo thềm đá, nghênh đón xe ngựa về tới.
Cậu nhẹ nhàng gọi: "Nghiêm Dung Chi."
Nam nhân bước xuống từ xe ngựa, vóc dáng cao lớn gần như che khuất Lâm Thù Văn trong bóng tối.
Lâm Thù Văn ngửa đầu nhìn đối phương: "Hôm nay chàng về trễ."
Nghiêm Dung Chi khẽ vuốt mặt cậu, nhìn thiếu niên nghe lời khoác áo ngoài mới ra khỏi phòng, không khỏi cười một tiếng, dắt tay đối phương, sóng vai đi vào cửa lớn.
Nghiêm Dung Chi nói: "Gần đây tương đối bận, nhưng vẫn có thể về ăn cơm."
Lâm Thù Văn nói: "Ta chờ chàng về rồi cùng ăn."
Hai người đi bộ đến nhà ăn, rửa tay rồi bước vào, uống trước mấy ngụm canh nóng ấm dạ dày, sau đó chậm rãi ăn cơm.
Lâm Thù Văn liếc mắt nhìn khuôn mặt nam nhân, bỗng nhiên mở miệng hỏi: "Công việc của ta sắp xong rồi, ngày mai định cùng chàng lên núi, có được không?"
Khuôn mặt anh tuấn, trầm ổn của Nghiêm Dung Chi hiện lên ý cười nhạt: "Được."
Lâm Thù Văn mím môi cười theo.
Vẫn chưa hỏi muốn lên núi làm gì, nhưng nghĩ đến có thể ở cạnh đối phương nhiều hơn, có thể thường xuyên nhìn thấy, Nghiêm Dung Chi liền cảm thấy rất vui.
Lúc hai người đi vào giấc ngủ, cậu lặng lẽ dựa vào nam nhân, thì thầm những suy nghĩ trong lòng mình, Nghiêm Dung Chi ôm lấy cậu, hôn nhẹ bên tai cậu một cái: "Ta vốn cũng đã nghĩ tới, nhưng không có nhiều thời gian ở cạnh em, nên không nói với em."
Ngày mai còn muốn lên núi, cần dậy sớm, Lâm Thù Văn cuộn người trong ngực nam nhân an ổn ngủ, không có làm chuyện thân mật trước khi ngủ giống như trước đây.
******
Hôm sau, Lâm Thù Văn mơ màng đứng dậy đi theo Nghiêm Dung Chi.
Ngoài cửa sổ kết sương thu, cái lạnh khiến cậu tỉnh táo hơn chút.
Trời hãy còn mờ tối, cậu rửa mặt sạch sẽ, thay bộ y phục mùa thu được chuẩn bị sẵn rồi đến nhà ăn.
Nghiêm Dung Chi đang kiểm tra lại vật tư cần mang lên núi, trên núi có chỗ nghỉ ngơi, hơn nữa trong lâm trường có công nhân canh giữ, cách một khoảng thời gian sẽ vận chuyển vật tư lên.
Vật tư đưa tới cũng đủ dùng, nhưng lần này Lâm Thù Văn đi theo, thời tiết lại càng thêm lạnh, vì thế Nghiêm Dung Chi đặc biệt để tâm đến vật tư lần này, mỗi một món Lâm Thù Văn có thể sử dụng, hắn đều tự mình kiểm tra kỹ lưỡng.
Xe ngựa chỉ có thể vận chuyển đến dưới chân núi, phần còn lại đều do công nhân dọn đến lâm trường.
Ăn sáng xong, sắc trời hơi hửng sáng, xe ngựa xuất phát từ tòa nhà.
Đến chân núi, Lâm Thù Văn theo Nghiêm Dung Chi xuống xe, cậu mặc y phục mùa thu chỉnh tề, gọn gàng, thắt lưng vừa vặn ôm lấy vòng eo nhỏ, nếu muốn đi bộ lên núi thì không thể mặc mấy bộ rộng thùng thình như ngày thường được.
Nghiêm Dung Chi dắt tay cậu: "Sẽ có hơi mệt, đến nửa đường thì nghỉ ngơi một lát."
Lâm Thù Văn ngoan ngoãn gật đầu.
Chưa đến nửa đường, nhưng rốt cuộc thì cơ thể thiếu niên yếu quá, còn chưa có kêu mệt, Nghiêm Dung Chi đã kêu người nghỉ chân tại chỗ.
Nghiêm Dung Chi vặn túi nước ra, đưa đến bên miệng Lâm Thù Văn.
Lâm Thù Văn nói: "Còn đi được."
Nghiêm Dung Chi chạm vào gương mặt đỏ bừng của cậu: "Đừng cậy mạnh, không cần phải đi vội thế đâu."
Lộ trình ban đầu chỉ tốn một canh giờ, lại nhiều thêm nửa canh giờ.
Lúc đến lâm trường cũng là lúc gần đến buổi trưa.
Lâm Thù Văn dậy sớm, còn đi một canh giờ rưỡi đường núi, cơ thể không khỏi mệt mỏi.
Lâm trường Nghiêm gia có chỗ nghỉ ngơi, Nghiêm Dung Chi ôm cậu lên phòng trên lầu nghỉ tạm, Lâm Thù Văn mơ màng mở to mắt, chưa kịp nói câu nào đã bị nam nhân đút mấy ngụm nước, cái trán nóng lên, Nghiêm Dung Chi hôn cậu.
Nghiêm Dung Chi nói: "Nghỉ ngơi cho tốt."
Lâm Thù Văn chịu không nỗi nữa, mặt nhẹ cau lại, sau khi dựa vào gối liền ngủ ngay lập tức.
Khoảng nửa khắc sau, Nghiêm Dung Chi ra ngoài múc một bồn nước sạch, lau mặt cùng tay chân cho thiếu niên trên giường, còn tìm một bộ xiêm y rộng rãi, mềm mại thay cho cậu.
Lâm Thù Văn được chăm sóc chu đáo, Nghiêm Dung Chi liền cảm thấy thỏa mãn.
Lâm trường còn có chuyện cần xử lý, hắn đã đi đến ngoài cửa, quay đầu nhìn thiếu niên đang nghiêng người ngủ yên, bèn đi vài bước trở về cạnh giường, cúi người hôn một chút, rồi mới nhẹ nhàng đóng cửa rời đi.
Tác giả có lời muốn nói:
Một chút chuyện hàng ngày, tùy ý xem.