Phát hiện nam nhân sẽ ghen, Lâm Thù Văn vốn luôn hướng nội, điềm đạm, giờ lại có thêm vài phần nghịch ngợm.
La Văn vừa đến xử lý vài việc do chủ tử giao phó xong, chuẩn bị rời đi, bỗng bị thiếu niên đang chờ ở chỗ ngoặt gọi lại.
La Văn ngẩn ra, mỉm cười bước tới: "Công tử có chuyện gì dặn dò? Cứ nói, cứ nói."
Nghiêm Dung Chi nghiêng người, chuẩn bị bước vào thư phòng thì quay đầu lại, thoáng nhìn thiếu niên đứng sau cột đá, dường như đang nói chuyện với La Văn, không nghe rõ nội dung, cũng không thấy rõ, nhưng La Văn nghe xong thì cười, còn gật đầu.
Mãi đến khi La Văn rời đi, Lâm Thù Văn mới thò mặt ra từ sau cột đá, nhìn nam nhân vẫn chưa quay về thư phòng, đôi mắt hơi sáng lên, nhanh chóng chạy đi.
Nghiêm Dung Chi đứng ngoài cửa, mi mắt hơi cụp xuống, như thể có tâm sự.
Nhóm công nhân đầu tiên chuẩn bị về nhà ăn Tết, quản sự tập hợp bọn họ lại, lần lượt phát thịt cùng lương thực, còn phát thêm mấy xấp vải, tiền thưởng cũng tính luôn cả phần của hai tháng tới.
Sáng sớm, Lâm Thù Văn đã đến giúp đỡ, giống như quản sự, phát đồ cho từng công nhân, kiên nhẫn hỏi han. Công nhân trẻ tuổi, chưa lập gia đình, đối diện với ánh mắt của Lâm Thù Văn, nó trước nay chưa từng thấy công tử nào đẹp như vậy, cũng chưa từng được người nào nói chuyện nhỏ nhẹ, hiền lành với mình như thế, mặt bỗng nhiên đỏ bừng.
Lông chồn mềm mại quấn quanh cổ thiếu niên, làm nổi bật khuôn mặt nhỏ tươi cười trắng như tuyết, chỉ nhìn thoáng qua thôi, liền cảm thấy cả người cậu toát lên sự mềm mại, thoải mái, mấy công nhân trẻ tuổi đến nhận đồ đều lắp bắp nói lời cảm tạ rồi vội vàng chạy đi.
Nghiêm Dung Chi nhìn thấy, chờ nhóm công nhân đi hết rồi, mới đi qua nắm tay Lâm Thù Văn, dẫn cậu đi rửa tay, rồi kéo người ngồi xuống ghế, mặt đối mặt hỏi: "Hai ngày nay, có phải Thù Văn lại nghịch ngợm không?"
Lâm Thù Văn cố ý chơi xấu, sau khi bị vạch trần thì ấp úng, một lúc lâu sau mới gật đầu.
Nét mặt cậu tỏ vẻ nghi hoặc, nói: "Hôm đó, lúc ta đứng ngoài cửa nói chuyện với Mạc Bố, chàng rõ ràng..."
Thiếu niên sờ lên lông mày của mình, khẽ nhíu mày lại, nói: "Rõ ràng là trông như thế này."
"Nghiêm Dung Chi, chàng ghen mà, nhưng mà sao hai ngày nay thấy ta nói chuyện với người khác lại không có biểu hiện như vậy?"
Nghiêm Dung Chi bất đắc dĩ cười: "Muốn thấy ta ghen đến vậy à?"
Lâm Thù Văn cúi đầu.
Hồi lâu sau mới nói: "Sau này sẽ không vậy nữa."
Màn quậy phá nhỏ này vốn nên kết thúc, nào ngờ, ngày hôm đó lại xảy ra một việc.
Tết Nguyên đán đến gần, có người thân đến nhờ vả quản sự.
Quản sự có một gian nhà riêng trong thôn, chìa khóa luôn mang theo bên mình, thân thích chỉ đành tạm thời ở lại trong tòa nhà, chờ quản sự mang chìa khóa đến rồi họ mới có thể qua đó.
Thân thích có mang theo một cô con gái, khoảng mười bốn, mười lăm cái xuân xanh, nhìn cái gì trong đại trạch cũng thấy mới mẻ, tò mò, lúc mẹ nàng đang bận làm việc ở chỗ khác, nàng đã tranh thủ đi xem xung quanh, không may lạc đường, đi đến bên ngoài sân của chủ nhân.
Nghiêm Dung Chi đang ở ven tường chăm sóc hoa cỏ mà Lâm Thù Văn đã gieo trồng mấy ngày trước, liếc mắt thấy cô nương nhỏ ở ngoài cửa đá, còn chưa nói gì, thiếu nữ đã thấp thỏm hỏi trước: "Tiên sinh là chủ nhân của nơi này sao?"
Nghiêm Dung Chi cầm bình gỗ tưới nước đến gần, nam nhân có dáng người cao lớn cùng khuôn mặt trầm tĩnh, anh tuấn khiến cô nương căng thẳng theo bản năng, gương mặt đỏ bừng.
Nghiêm Dung Chi đơn giản hỏi han, cô nương cúi đầu nhỏ giọng trả lời.
Lâm Thù Văn từ trong thư phòng bước ra thì thấy được cảnh này, trong một chốc cậu không phản ứng kịp, ngây người, sau đó giơ tay đặt lên ngực, hé môi hít một hơi thật sâu.
Sau khi cô nương được người dẫn đường dắt đi, Nghiêm Dung Chi thấy Lâm Thù Văn giật mình đứng ngoài cửa thư phòng, bước đến ôm người vào trong, nói: "Bên ngoài gió lớn, lúc ra ngoài phải mặc nhiều quần áo."
Trở vào trong phòng, Lâm Thù Văn ngồi xuống, cúi thấp đầu, nét mặt buồn bực.
"Thù Văn." Nghiêm Dung Chi sờ lên mặt cậu, lời chưa kịp nói đã bị cắt ngang.
"Nghiêm Dung Chi, sau này ta sẽ không làm như vậy nữa."
Lâm Thù Văn đang nói về chuyện hai ngày trước cậu cố ý nói chuyện với người khác.
Gương mặt trắng nõn của thiếu niên hơi nhăn lại: "Ban nãy, lúc ta thấy chàng nói chuyện với cô nương kia, đối phương có hơi ngại ngùng, ta lập tức cảm thấy ngực mình nặng trĩu, giống như bị một tảng đá nặng đè lên vậy."
Lâm Thù Văn nắm lấy ngón tay Nghiêm Dung Chi: "Đây là cảm giác ghen sao?"
Cậu mím chặt môi: "Cảm giác ghen không tốt chút nào, sau này ta sẽ không để chàng ghen nữa."
Thiếu niên chủ động nhận sai vòng tay ôm lấy cổ nam nhân, vừa buồn bực vừa xấu hổ.
"Nghiêm Dung Chi, ta sai rồi."
Nghiêm Dung Chi thở dài, không nỡ để người trong lòng mình buồn bã như thế.
"Đừng buồn, lòng ta chỉ có em thôi."
Rồi nói tiếp: "Mạc Bố đưa em về, lúc thấy hai người vừa nói vừa cười, ta quả thực thấy hơi ghen, nhưng Mạc gia đối xử với em như thế nào, ta đương nhiên biết."
"Thù Văn, em luôn luôn kiệm lời, lại không có người thân ruột thịt, có thể tìm được vài người bạn bằng tuổi lại còn chân thành, ta vui còn không kịp, sao phải so đo? Hơn nữa ta với em đã thành thân, tình cảm của ta sao có thể để người khác xen vào?"
"Ta hi vọng sau khi em thành thân với ta, có thể sống thư thái, vui vẻ, nếu chỉ vì một chút nỗi lòng của ta mà quản thúc em, khiến em không thoải mái, vậy sau này sao có thể có một cuộc sống tốt đẹp được?"
Nghiêm Dung Chi nói: "Em nói chuyện với người khác rồi lặng lẽ xem ta có ghen không, đương nhiên là ta không thể bỏ qua cho em được."
Lâm Thù Văn bị nói trúng tim đen, cả gương mặt lập tức đỏ bừng.
Từ trước đến nay, cậu chưa từng thích ai như vậy, vốn thấp thỏm tò mò muốn nhìn thấy nhiều phản ứng của Nghiêm Dung Chi hơn, nhưng lúc này lại cảm thấy xấu hổ.
"Nghiêm Dung Chi, hóa ra lúc ghen trong lòng sẽ khó chịu, sau này ta sẽ không làm vậy nữa."
Nghiêm Dung Chi cười, ôm thiếu niên vào lòng: "Không trách em."
Sau khi được thuyết phục, tự nhiên muốn gần gũi chút nữa, Lâm Thù Văn ngồi trên đùi đối phương, hơi ngẩng mặt, nhẹ nhàng hôn vài cái mới cảm thấy cảm xúc mình được trấn an.
Trước khi trời tối, quản sự dẫn theo thân thích về nhà, chuyện này cứ thế qua đi.
****
Năm mới đến gần, trời lạnh, qua buổi trưa, Lâm Thù Văn mới có thể ra ngoài.
Lúc ra ngoài cậu đều mang theo một bao kẹo, Nghiêm Dung Chi cho cậu, còn dặn cậu không thể ăn nhiều, dễ làm hư răng.
Lâm Thù Văn ăn không nhiều, lúc gặp mấy đứa nhỏ trong thôn sẽ cười tủm tỉm cho chúng mấy viên, mỗi lần ra ngoài, kẹo đều được chia hết.
Mùa đông lạnh, người lớn lười ra ngoài, trái lại là mấy đứa nhỏ lại thích chơi ngoài cửa, mặc áo bông cồng kềnh, Lâm Thù Văn đứng giữa bọn trẻ, người trắng nhất, xiêm y cũng xinh đẹp và sạch sẽ nhất.
Cậu về nhà cũ một chuyến, sân đã được sửa lại vài chỗ, mấy tháng không có người ở, trong phòng đã rơi đầy bụi bặm.
Lúc cậu rời đi, có người đi ngang qua ngoài cửa, nhìn cậu với vẻ nghi ngờ, hỏi: "Viện này là của ngươi sao?"
Lâm Thù Văn gật đầu, khẽ mỉm cười.
Cậu chưa gặp qua người đàn ông này trong thôn, có lẽ là người đi làm công bên ngoài, giờ về quê ăn Tết.
Người đàn ông "ồ" một tiếng, ánh mắt lướt qua sân Lâm gia, rồi nhìn thiếu niên mặc bộ quần áo mùa đông xinh đẹp trước mặt, đôi mắt do dự.
Nam nhân nhìn quanh một vòng, bốn bề vắng lặng, rồi đột nhiên nói: "Tiểu đệ, đừng trách ta, ta chỉ muốn mượn chút tiền của ngươi thôi."
Gần tới Tết, Vương Dũng hiếm khi về nhà một chuyến, nhưng lại bị bà và mẹ thúc giục đòi tiền, trách móc gã ra ngoài mà không kiếm được tiền.
Trong lòng ôm theo phiền muộn ra ngoài, thấy tòa sân này hình như không có người ở, cửa còn rất mới, bèn nảy sinh ác ý.
Gã đang cân nhắc có nên trèo tường vào sân xem có thể tìm được đồ vật gì đổi được tiền không, thì đúng lúc nhìn thấy thiếu niên.
Quần áo trên người thiếu niên rất đẹp, dáng vẻ cũng thanh tú, trong thôn nào có người như vậy, gã đoán là người từ bên ngoài về ăn Tết, lừa gạt tống tiền một chút, dù sao sau Tết người cũng đi rồi, hù dọa một chút chắc chắn sẽ không dám nói ra.
Lâm Thù Văn bị người ta bịt miệng, không ngờ mình lại gặp phải chuyện này.
Tác giả có lời muốn nói:
Tình cảm lại sâu thêm một chút, với cả, không thể không có tâm phòng người.