Trong lúc bốc đồng, Vương Dũng mang thiếu niên trước mặt đi, sau đó đã có chút hối hận.
Quần áo mùa đông trên người thiếu niên có chất liệu thật sự rất tốt, gã thấy chỉ có những thiên kim cùng công tử trong gia đình giàu có trong thành mới mặc áo choàng làm từ lông chồn như thế này.
Thiếu niên là ca nhi, bộ dáng xinh đẹp, toàn thân không có chỗ nào là không sang quý, sợ là thân thích giàu có của nhà nào trong thôn, hẳn là được trong nhà yêu thương, chiều chuộng lắm.
Nếu bị phát hiện, đối phương chắc chắn sẽ không để hắn yên, nhưng dù Vương Dũng đối xử với thiếu niên thế nào, sợ là cũng bị nha môn bắt vào nhà lao.
Vương Dũng nuốt nước bọt, hạ giọng, hung tợn nói: "Không muốn bị thương thì thành thật một chút, ta sẽ không làm hại ngươi!"
Lâm Thù Văn từ nhỏ đến lớn, bao gồm cả kiếp trước và kiếp này, ngoài việc túi tiền có lẽ đã bị trộm mất lúc trên đường về thôn Bát Bảo, thì từ đó về sau, hầu như mọi người trong thôn lúc gặp cậu đều rất thân thiện.
Vì thế, tâm phòng người lạ của cậu đã sớm phai nhạt.
Hai cánh tay của cậu bị đối phương nắm đau, khuôn mặt nhỏ không khỏi nhăn lại.
Lần đầu tiên bị người ta bắt cóc, nếu không phải thấy người này ăn mặc giống thôn dân, Lâm Thù Văn đã sớm hoảng loạn đến mức không biết nên làm gì.
May mà đối phương nói sẽ không làm cậu bị thương, còn quen thuộc hoàn cảnh xung quanh thôn, gã chắc hẳn là người trong thôn.
Lâm Thù Văn chưa gặp người này bao giờ, miễn cưỡng ép bản thân giữ bình tĩnh, càng nguy hiểm càng không thể hoảng loạn, chỉ có bình tĩnh mới có thể nghĩ ra đối sách.
Cậu bị bịt miệng không thể nói, đôi mắt hiền lành chớp chớp, cố gắng không chọc giận đối phương.
Thời tiết lạnh, hơn nữa trời cũng sắp tối, lúc này đa số thôn dân đều ở trong nhà sưởi ấm, ăn cơm, rất ít người ra ngoài vào đêm đông.
Mặc dù Vương Dũng đã nghĩ đến điều này, nhưng vẫn sợ nếu ở trên đường lâu quá sẽ bị phát hiện, thế là dứt khoát xách thiếu niên lên, nhanh chóng bước về phía bờ sông phía sau nhà cũ Lâm gia, vào mùa đông, mặt sông yên tĩnh, cây cỏ ở hai bên bờ sông ố vàng.
Vương Dũng chỉ là nhất thời nảy lòng tham, trên người không có dây thừng, đành phải cởi bỏ đai lưng của mình, quấn chặt khăn choàng trên cổ Lâm Thù Văn để bịt miệng cậu, rồi dùng thắt lưng trói tay chân cậu lại.
Làm xong mấy việc này, hai tay gã cũng run rẩy, mồ hôi chảy đầy đầu.
Vương Dũng làm ra vẻ hung ác, nói: "Mặc kệ xảy ra chuyện gì, nếu dám kêu lên khiến người khác biết chuyện này, ta sẽ ném ngươi xuống sông, biết chưa?!"
Nói rồi s.ờ so.ạng bên hông Lâm Thù Văn, lấy ra hai cái chìa khóa, còn có một miếng ngọc bội, trên ngọc khắc mấy chữ nhỏ.
Gã cầm lấy miếng ngọc, đưa lại gần để quan sát kỹ, rồi chà xát trong tay, dù là về tỷ lệ hay chất liệu, không khó để nhìn ra ngọc bội này có giá rất cao, ít nhất cũng có thể bán được hơn trăm lượng.
Vương Dũng nhét ngọc bội vào ngực mình, sợ sẽ làm mất, chỉ cần có thể bán lấy tiền, thì không cần lo gì nữa.
Thoáng thấy trời không còn sớm, gã vội cầm lấy chìa khóa chạy về nhà cũ, nhìn quanh thấy không có ai, dùng hai chiếc chìa khóa mở thử khóa cửa, rồi nhanh chóng đẩy cửa bước vào.
Vương Dũng đóng cửa lại, lục soát từ trong ra ngoài viện, nhưng nhà cũ đã mấy tháng không có ai ở, trong phòng không chứa lương thực, ngoại trừ mấy cái bàn, ghế và giường, sau khi cẩn thận lục lọi lại chẳng tìm thấy gì đáng giá.
"Sao lại không có gì hết?" Vương Dũng lẩm bẩm tự hỏi, thấy xung quanh dần tối sầm, không từ bỏ ý định mà tìm lại lần nữa, nhưng vẫn không có thu hoạch gì.
Gã sờ ngọc bội trong ngực, thừa dịp trời tối đen mà đóng cửa lại.
Vương Dũng vừa quay đầu liền bị dọa giật mình.
Mấy đứa nhỏ mặc áo bông đứng ở ven đường đồng loạt nhìn gã, mồm năm miệng mười hỏi: "Sao ngươi lại vào sân của tiên sinh vậy?"
"Sau khi tiên sinh thành thân thì không còn ở đây nữa!"
"Người này là trộm hả?!"
Trong thôn, đám trẻ con đặc biệt chú ý đến Lâm Thù Văn, nhất là mấy ngày gần đây chuẩn bị ăn Tết, mỗi lần ra ngoài, Lâm Thù Văn đều sẽ đem kẹo chia cho mấy đứa nhỏ, nên chúng thường xuyên vây quanh cậu.
Một đám trẻ con đều thích ăn kẹo, đương nhiên sẽ để tâm đến Lâm Thù Văn, ban nãy nghe thấy trong viện có chút động tĩnh, còn tưởng rằng tiên sinh tới đây, vì thế, dù trời tối rồi chúng vẫn chưa về nhà, mà đứng ngoài cửa chờ tiên sinh ra, xem còn có thể nhận thêm vài viên kẹo nữa không.
Ai ngờ người đi ra không phải là tiên sinh.
Lâm Thù Văn được xem như "vua" trong đám trẻ con, không những cho chúng ăn kẹo, có khi còn dạy chúng viết chữ, kể chuyện xưa cho chúng nghe.
Cho nên cả đám đều biết trong thôn ngoại trừ A Bố ca, nhóm Từ ca nhi thường đi cùng tiên sinh, trước nay chúng chưa thấy cái người xông vào viện này nói chuyện với tiên sinh bao giờ.
Tụi nó nhỏ nhưng mà lá gan không nhỏ, thấy thế, cả đám ầm ĩ hét lên: "Cha mẹ, có kẻ trộm!"
"Bắt trộm!"
Người lớn nghe được tiếng kêu của lũ trẻ, cơm cũng không ăn, lập tức buông chén đũa, không nói hai lời xách cuốc trong viện chạy ra cửa.
"Ăn trộm đâu?!"
"Bắt ăn trộm!"
Mỗi nhà xung quanh đều mở cửa, ánh sáng từ trong viện hắt ra ngoài.
Vương Dũng chạy một đoạn đã bị chó đuổi theo, con chó cắn xé ống quần của gã, nếu không phải nhờ chiếc quần bông dày dặn, e là đã sớm thấy máu.
Thôn dân đuổi kịp tới, đè ăn trộm bị chó cắn xuống, sợ gã chạy trốn còn tự phát vây xung quanh.
Bọn nhỏ chỉ vào Vương Dũng nói: "Người này lén lút đi vào sân của tiên sinh!"
Thôn dân đứng tại chỗ quan sát tình hình, rồi chia nhau ra, một bên đến Nghiêm trạch báo tin cho địa chủ gia, một bên về nhà cũ Lâm gia kiểm tra.
Bỗng có người lên tiếng: "Đây không phải là tướng công của Thập Tam Nương sao? Hình như đi làm công trong thành, mới vừa về ăn Tết."
"Hắn là Vương Dũng!"
Vương Dũng bị đánh mấy cái, nhanh chóng khuất phục.
Sau khi trời tối, Lâm Thù Văn còn chưa về nhà, Nghiêm Dung Chi ra cửa đón cậu, nửa đường đã được thôn dân báo tin.
Ngực hắn bỗng thắt chặt, nhanh chân chạy đi.
Thôn dân vội vàng nói: "Địa chủ gia đừng lo lắng, người kia đã bị chúng ta chế ngự rồi, đang bị đè dưới đất."
Còn muốn báo quan hay xử trí như thế nào, bọn họ đều nghe theo địa chủ.
******
Bị giấu sau đám cỏ khô, Lâm Thù Văn nhanh chóng được thôn dân giải cứu, cậu còn chưa kịp nói lời cảm tạ, đã thấy nam nhân bước ra từ ánh lửa trong đám người, nhanh chân đến gần cậu.
"Nghiêm..." Nghĩ đến còn đang ở bên ngoài, còn làm trò trước mặt nhiều thôn dân như vậy, lời đến bên miệng đã bị Lâm Thù Văn sửa lại: "Tướng công, chàng tới rồi."
Nghiêm Dung Chi đỡ lấy bả vai thiếu niên, kiểm tra cậu từ trên xuống dưới một lần, ánh mắt trầm xuống như mực đen chẳng thể hòa tan, nhíu mày hỏi: "Có bị thương không?"
Lâm Thù Văn lắc đầu.
Thôn dân nói: "Địa chủ gia, tiểu tiên sinh xin yên tâm, kẻ cắp kia đã bị bắt, đang bị áp giải tới đây."
Sau lưng Lâm Thù Văn ấm áp, được Nghiêm Dung Chi cởi áo choàng đen ra bọc kín mít, cổ tay còn bị đối phương nắm chặt trong lòng bàn tay, lực nắm mạnh đến mức khiến cậu cảm thấy đau.
Lâm Thù Văn căng thẳng nắm chặt bàn tay run nhè nhẹ của mình, yên lặng đi theo đối phương.
Chuyện Vương Dũng trộm đồ của tiểu Lâm tiên sinh nhanh chóng bị truyền đi, trưởng thôn tới, tức phụ của Vương Dũng, Thập Tam Nương, cũng mang theo đứa nhỏ, thất tha thất thểu chạy tới.
Lâm Thù Văn nhỏ giọng nói với Nghiêm Dung Chi mình không sao, còn nói: "Ngọc bội bình an chàng mua cho ta bị hắn lấy đi rồi."
Thôn dân lục soát người Vương Dũng, lấy ra ngọc bội bình an, Lâm Thù Văn nhận lại đồ, cổ tay trái vẫn bị Nghiêm Dung Chi dùng sức nắm trong tay.
Gần tới Tết, khắp nơi đều tràn ngập không khí đoàn viên, hòa thuận, trưởng thôn cũng không muốn chuyện này ầm ĩ, bèn nói giúp cho Thập Tam Nương đang khóc lóc.
Nhưng Vương Dũng trộm đồ của Lâm Thù Văn, còn xông vào Lâm gia, đắc tội địa chủ, kết quả cũng chỉ có hai con đường.
Hoặc là giao cho địa chủ gia xử trí, hoặc là đưa đến nha môn.
Nghiêm Dung Chi nhìn Vương Dũng cùng Thập Tam Nương đang xin tha, không hề dao động.
"Trói chặt Vương Dũng lại, lấy danh nghĩa của ta đưa tới quan phủ."
Trưởng thôn hoảng hốt, biết đây là không có ý định tha cho Vương Dũng, nhưng cũng chẳng làm gì được.
Người bình thường phạm tội, nếu không lén xử trí, thì sẽ bị đưa đến nha môn, cùng lắm thì giam một thời gian ngắn sẽ được thả ra.
Nhưng đưa đến quan phủ, còn lấy danh nghĩa địa chủ gia, cũng không biết phải bị nhốt trong nhà lao bao lâu mới được thả, hay là có còn cơ hội ra ngoài không.
Nhưng trưởng thôn vẫn dẫn theo thôn dân làm theo, dù sao Vương Dũng cũng làm việc xấu trước, nếu bọn họ nói nhiều một câu, vậy chẳng phải sẽ thành đồng lõa sao?
Sau khi tạm thời xử trí Vương Dũng xong, Nghiêm Dung Chi không muốn ở lại thêm dù là nửa khắc, ôm lấy Lâm Thù Văn về tòa nhà.
Nửa đường, hắn bế người lên, ôm vào trong lòng.
Lâm Thù Văn giật nhẹ hai chân, định nói mình có thể đi được, nhưng cảm nhận được cánh tay ôm lấy chân mình càng ngày càng chặt, đành ngoan ngoãn nghe theo cách làm của Nghiêm Dung Chi, nâng cánh tay không bị thương lên, ôm lấy cổ đối phương.
Nghiêm Dung Chi chỉ mặc một lớp quần áo, khoác áo choàng rồi ra ngoài, hiện giờ áo choàng còn đang khoác trên người Lâm Thù Văn, đêm đông rét lạnh vô cùng.
Lâm Thù Văn hỏi: "Nghiêm Dung Chi, chàng lạnh không?"
Cậu dựa vào trong ngực người kia, có thể cảm nhận được rung động mơ hồ.
Nghiêm Dung Chi lắc đầu, nhìn cậu, thấp giọng hỏi: "Ban nãy có sợ không?"
Lâm Thù Văn chôn mặt vào bả vai nam nhân, một lúc lâu sau mới nhẹ giọng nói: "Có hơi sợ."
Nhưng cậu tự nói với bản thân mình, càng là lúc nguy cấp, càng phải cố gắng giữ bình tĩnh.
Nếu như chỉ bị thương ngoài da thì còn đỡ, lỡ như... Lỡ như không giữ được tính mạng...
Lâm Thù Văn không dám tưởng tượng, hiện tại cậu vô cùng quý trọng cơ hội có thể sống lại một lần này.
Tác giả có lời muốn nói:
Xoa xoa đầu bé cưng.