Sau Khi Địa Chủ Nhỏ Bị Ép Về Quê

Chương 65

Lâm Thù Văn được Nghiêm Dung Chi ôm về tòa nhà, Tần Nguyên đã chờ sẵn.

Tuy cậu đã nói mình không bị thương, nhưng Nghiêm Dung Chi cũng không yên tâm, vừa bước vào phòng, Tần Nguyên lập tức bước đến, kiểm tra một lượt từ trong ra ngoài cho Lâm Thù Văn.

May mà chỉ có cánh tay bị Vương Dũng siết chặt nên bị bầm tím, trên người không có vết thương nào.

Tần Nguyên kê mấy đơn thuốc tan máu bầm, dặn dò: "Để công tử nghỉ ngơi nhiều, uống hai chén canh an thần điều dưỡng khí huyết."

Sau khi bị bắt cóc, tổn thương cùng bóng ma tâm lý còn nghiêm trọng hơn vết thương bên ngoài. Nhưng bề ngoài Lâm Thù Văn không để lộ điều gì, hỏi cậu có chỗ nào khó chịu không, cậu đều ngoan ngoãn đáp lại, nếu đổi lại là người bình thường, e rằng cũng cứ thế cho qua, không để trong lòng.

Tần Nguyên ở lại một lúc, có chút phân tâm, lén dặn dò mấy câu, Nghiêm Dung Chi đều ghi nhớ từng câu từng chữ.

Dù Tần Nguyên không dặn, khoảng thời gian tiếp theo, Nghiêm Dung Chi cũng sẽ không để Lâm Thù Văn ở một mình, ít nhất cũng phải giữ thiếu niên trong tầm mắt của mình.

Người ngoài đều rời khỏi phòng, không lâu sau, nước ấm cùng cơm canh được mang vào.

Nghiêm Dung Chi cúi người nhìn chăm chú vào khuôn mặt của thiếu niên, nói: "Thù Văn, tay em đang thoa thuốc, không được dính nước, ta tắm giúp em nhé?"

Lâm Thù Văn gật đầu: "Được."

Cho dù hai người đã từng làm chuyện thân mật nhất, nhưng khi Lâm Thù Văn hệt như con sơn dương trắng tinh bị nam nhân ôm vào lòng tắm rửa, mặt cùng đôi tai không khỏi nóng bừng.

Cậu dời ánh mắt đi chỗ khác, một lát sau mới nhìn sang sườn mặt của nam nhân.

Chỉ lặng lẽ nhìn như vậy một hồi, cảm giác thẹn thùng kia biến mất trong nháy mắt.

Lâm Thù Văn vươn ngón tay ra chạm vào hàng mày vẫn luôn nhíu lại của đối phương, nhẹ giọng lên tiếng: "Nghiêm Dung Chi, chàng đừng như vậy."

Cậu nói: "Chàng nhìn xem, ta thật sự không sao mà."

Mãi đến khi nam nhân tắm xong cho cậu, mặc lại quần áo, còn bưng cháo đến mép giường đút cậu ăn, nét mặt nghiêm nghị của hắn vẫn không hề giảm bớt.

Lâm Thù Văn ăn hơn nửa chén cơm, uống hết chén canh an thần, sau đó tự giác ngoan ngoãn rúc vào lòng nam nhân.

Cậu nắm lấy một bàn tay của Nghiêm Dung Chi, áp lên mặt mình, đôi môi khẽ mỉm cười: "Chàng xem, ta vẫn ổn mà."

Nghiêm Dung Chi ôm chặt cậu, lại kéo đệm chăn đắp kín cho cậu, khàn khàn nói: "Suýt nữa đã để em gặp nguy hiểm khi ở cạnh ta."

Lâm Thù Văn "ưm" một tiếng: "Nghiêm Dung Chi, chàng không cần tự trách bản thân mà."

Giờ phút này, cậu nằm trong lòng ng.ực ấm áp của đối phương, cảm thấy bàn tay vu.ốt ve gương mặt mình vẫn hơi run rẩy, bèn khép mắt lại, không ngừng dụi mặt vào tay người kia.

"Nghiêm Dung Chi, ta không sợ bị bắt đi, mà sợ bản thân bị thương, sợ chàng vì ta bị thương mà áy náy, tự trách bản thân mình."

"Nếu trước đây gặp nguy hiểm, e là ta không thể sống sót, dù sao cũng không có thân nhân, không ai quan tâm đến ta, dù có sống hay chết cũng không khác gì nhau, chết thì chết thôi."

Nghiêm Dung Chi hiếm khi lớn giọng: "Không được nghĩ như vậy."

Lâm Thù Văn cười ha hả, toàn bộ cơ thể đều rúc vào ng.ực nam nhân.

"Bây giờ ta không nghĩ thế nữa, ta muốn sống tiếp."

"Thế nên, lúc bị Vương Dũng bắt đi, trong lòng ta đều nghĩ, nhất định không được chọc giận đối phương, hắn muốn tiền thì cho hắn đồ có giá trị, cố gắng đảm bảo bản thân không bị thương."

Hầu kết Nghiêm Dung Chi lên xuống không ngừng: "Trân quý của ta thật thông minh."

Lâm Thù Văn nhìn đôi lông mày của nam nhân vẫn không giãn ra, bèn áp trán mình vào trán hắn.

"Ta thích những ngày hiện tại, cho nên phải sống thật tốt, muốn ở bên cạnh chàng thật lâu, thật lâu."

"Nghiêm Dung Chi, chàng không cần tự trách bản thân, nếu không, lòng ta cũng sẽ buồn theo chàng."

Đêm đó, hai người ôm nhau, nằm đến nửa đêm vẫn chưa ngủ, đèn đuốc sáng trưng, Lâm Thù Văn và Nghiêm Dung Chi cứ thế nhìn nhau, nếu thấy mơ hồ thì lại bắt đầu nói chuyện.

Hôm sau, lúc trời tờ mờ sáng, Lâm Thù Văn mới hoàn toàn không chịu nỗi nữa mà ngủ thiếp đi, Nghiêm Dung Chi hôn nhẹ lên khuôn mặt nhỏ nằm nghiêng sang vai, nghe được âm thanh không mấy rõ ràng của quản sự truyền đến từ bên ngoài phòng, hắn mới cẩn thận đắp kín lại đệm chăn cho cậu.

Nghiêm Dung Chi khép lại quần áo, ngồi dậy, nói với quản sự: "Đi thư phòng nói chuyện."

Trong thư phòng, quản sự tỉ mỉ báo cáo lại chuyện xử trí Vương Dũng, một lúc sau, tiếp tục nói: "Chủ tử, trong nhà Vương Dũng này có vợ có con, trong thôn đều gọi thê tử của hắn là Thập Tam Nương."

"Hôm nay trời còn chưa sáng, Thập Tam Nương đã mang theo hài tử đến quỳ gối ngoài cửa không chịu dậy, vẫn luôn cầu xin thay cho Vương Dũng, hi vọng chủ tử có thể tha thứ. Nên làm thế nào đây? Đuổi đi hay là..."

Kẻ làm ác, bắt cóc Lâm Thù Văn là Vương Dũng, Nghiêm Dung Chi cũng không ngoảnh mặt làm ngơ đối với phụ nữ và trẻ em, nhưng đã đụng đến Nghiêm gia thì có nghĩa là không thể tha thứ.

Hắn nghĩ kỹ một hồi, dặn dò: "Lấy mấy xấp vải bông, cùng với một ít thịt và túi lương thực đưa cho họ, rồi bảo người giữ cửa đưa hai người về nhà, còn về Vương Dũng, quan phủ phán thế nào thì cứ vậy đi."

Quản sự "Ai" một tiếng, lập tức làm theo lời dặn.

Nghiêm Dung Chi nói: "Đợi đã."

Quản sự hỏi: "Chủ tử còn gì muốn dặn dò?"

Nghiêm Dung Chi: "Lấy hai mươi lượng bạc cho nàng đi."

Vương Dũng bị giam đến khi nào, Nghiêm Dung Chi sẽ không hỏi đến. Nhưng quan phủ xem xét mặt mũi của hắn mà làm việc, thời gian bị giam e là chỉ dài chứ không ngắn, trong nhà còn lại phụ nữ và trẻ con, cuộc sống cũng không quá dễ dàng, huống chi sau xuân còn phải nộp thuế, Thập Tam Nương mang theo con nhỏ trong mùa đông lạnh giá, rất khó tích cóp tiền.

Quản sự gật đầu, lui xuống chuẩn bị.

******

Nghiêm Dung Chi ở lại thư phòng xử lý một ít sổ sách, xem xong việc chuẩn bị cho Tết, tâm trạng có chút thất thần.

Hắn tắm rồi thay quần áo mới, vội vàng quay về phòng ngủ.

Mãi đến khi thấy thiếu niên yên tĩnh ngủ trên giường, tâm trạng lo lắng của hắn mới dần ổn định lại.

Nghiêm Dung Chi đi đến mép giường, nắm lấy bàn tay lộ ra ngoài chăn của thiếu niên, ngồi trầm tư một lúc, đôi môi vẫn luôn mím lại bỗng nhiên cong lên, như thể đã chấp nhận hiện thực, không tiếng động mỉm cười.

Lâm Thù Văn ngây thơ mờ mịt mở to mắt, lọt vào tầm mắt là nét mặt bật cười của nam nhân.

"Nghiêm, Nghiêm Dung Chi..."

Cậu bị nam nhân ôm vào lòng, đầu óc còn ngơ ngẩn, nhưng cánh tay đã ngoan ngoãn vòng quanh cổ đối phương, ôm lấy.

Cậu hỏi: "Chàng sao vậy?"

Nghiêm Dung Chi nói: "Không yên tâm, nên về phòng nhìn."

Lâm Thù Văn cười khẽ, nhịn không được nói: "Nghiêm Dung Chi, chàng đã lớn thế này rồi, mà lá gan còn nhỏ hơn cả ta."

"..."

Người đàn ông bị chê cười nhát gan cứng họng, nhưng lại không thể không thừa nhận lời nói này không sai.

Lâm Thù Văn thoạt nhìn yếu đuối, dáng vẻ cần người che chở, nhưng khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cậu lại dũng cảm và bình tĩnh hơn so với Nghiêm Dung Chi tưởng tượng, chẳng những dùng hết khả năng bảo vệ bản thân mình, trái lại còn an ủi hắn.

Lồng ng.ực Nghiêm Dung Chi nóng bừng, thấp giọng nói: "Cục cưng, là ta không thể rời xa em, cũng không vững vàng, bình tĩnh như em nghĩ."

Thiếu niên đỏ mặt ấp úng, cúi đầu xuống, hồi lâu sau lại cọ vào người hắn.

Qua một lúc lâu, cậu mở miệng: "Đừng nói nữa, lỗ tai ta nóng quá."

Huống hồ, cậu vốn rất nhát gan, kiến thức cũng ít.

Nhưng sau một năm ở chung, Nghiêm Dung Chi dạy cậu biết cách yêu quý chính mình, đối phương hẹn ước trao cho cậu một tấm chân tình quý giá, họ còn cùng nhau xây dựng một gia đình của riêng cả hai.

Rất nhiều sự thay đổi khiến Lâm Thù Văn bắt đầu có được dũng khí, trở nên không sợ hãi lúc lâm nguy.

Cậu mím môi cười nhạt: "Nghiêm Dung Chi, tướng công ơi?"

Nam nhân thấp giọng đáp lại.

Lâm Thù Văn nói: "Ta cũng sẽ không rời xa chàng."

Tiếng pháo trúc đầu tiên vang lên, chào đón hai người trải qua năm đầu tiên cùng nhau.

Tác giả có lời muốn nói:

Bé cưng dũng cảm trái lại còn an ủi ông xã ~

Bình Luận (0)
Comment