Sau Khi Địa Chủ Nhỏ Bị Ép Về Quê

Chương 80

Hiếm khi đến huyện Phong Dương, sự việc còn chưa bàn bạc xong, Nghiêm Dung Chi bèn thuận theo ý của Lâm Thù Văn, không vội vàng dắt cậu về.

Cứ liên tục bôn ba, đi đi về về trên đường, dù có chú ý đến đâu, cũng dễ dàng khiến Lâm Thù Văn cảm thấy mệt mỏi, ăn uống không tiêu.

Hai người quay về khách điếm, tiểu nhị bưng một bình trà lên lầu, trên khay đựng đầy những loại điểm tâm đủ màu sắc, còn có hai cái chén.

Tiểu nhị đặt đồ xuống rồi nhanh nhẹn rời đi, Lâm Thù Văn đứng cạnh chậu nước rửa tay, sau đó cầm hai cái chén trên khay lên.

Chén lớn thì đặt ở đối diện, chén nhỏ đặt trước mặt mình.

Cậu gắp vài miếng thịt thả vào chén lớn, Nghiêm Dung Chi bước đến, nhìn thấy, cậu cúi đầu, có chút ngượng ngùng.

"Chắc cũng đói rồi, chàng ăn trước đi."

Nói rồi dùng muỗng múc canh, tự mình uống trước.

Nghiêm Dung Chi ngồi trên ghế bên cạnh, lúc ăn không nói chuyện, ăn gần hết một chén mì, còn chén mì nhỏ của Lâm Thù Văn thì chưa ăn hết một nửa.

Hắn rót hai ly trà, Lâm Thù Văn một tay cầm ly, tay kia cầm bánh củ mài, một miếng bánh, một ngụm nước, chậm rãi ăn.

Sau khi ăn xong, điểm tâm và trà đều được để lại trong phòng, chén đũa đã dùng thì được tiểu nhị thu dọn, mang xuống lầu.

Lâm Thù Văn đẩy cửa sổ ra, gió lạnh bên ngoài thổi vào phòng.

Vị trí phòng rất tốt, nhìn ra xa có thể thấy con sông xuyên qua thành phố, hai bên bờ có một hàng liễu xanh. Gần hơn một chút là khu chợ nhộn nhịp, chủ quán ngồi trước cửa hóng mát với khách, Lâm Thù Văn có thể mơ hồ nhìn thấy cảm xúc trên mặt họ.

Cậu nheo mắt lại, cảm nhận làn gió mát thổi qua mặt.

Một lát sau, trên eo có thêm một bàn tay, kéo cậu vào lòng ng.ực người kia, nhẹ nhàng ôm lấy.

Nghiêm Dung Chi và Lâm Thù Văn cùng nhìn huyện thành nơi cậu lớn lên, huyện Phong Dương tuy không lớn, nhưng cũng coi như phồn hoa.

Lâm Thù Văn chỉ về phía một tòa tửu lầu: "Ta từng đến đó rồi, thường ngày ta không thích ra ngoài, lúc đó đi cùng Lạc Tinh Hoài, ăn cơm cùng mấy công tử, tiểu thư cùng tuổi."

Nghiêm Dung Chi nhướng mày: "Sau đó thì sao?"

"Sau đó..." Lâm Thù Văn cũng tự cảm thấy mình không hợp với họ, cậu nói: "Ý muốn ban đầu của Lạc Tinh Hoài là muốn ta kết giao thêm vài người bạn, nhưng mà ta đã làm hắn thất vọng rồi."

Nhóm thiên kim, công tử nhà giàu không mấy hứng thú với việc chơi với cậu, nếu không phải có Lạc Tinh Hoài lôi kéo, cậu hiếm khi tham gia vào đó, luôn là người cầm ly trà ngồi trong góc, không chớp mắt nhìn một đám người cười đùa.

Cậu nói: "Từ trước đến nay, ta có rất ít bạn bè."

Thế nên, lúc ở thôn Bát Bảo quen Mạc Bố và một đám trẻ con, trong lòng cậu cảm thấy rất vui.

Cũng không cần bọn họ giàu có bao nhiêu, chỉ cần chân thành, thành tâm kết bạn với cậu, dù chỉ là những người bình thường kết bạn cùng nhau làm việc đồng áng, ở bờ sông bắt cá bắt tôm, Lâm Thù Văn đều cảm thấy vui sướng từ tận đáy lòng.

Lâm Thù Văn ngửa đầu nhìn Nghiêm Dung Chi: "Chàng là người bạn đầu tiên mà ta đặc biệt coi trọng."

Nghĩ xong rồi cúi đầu, hai tai nóng lên.

Ai mà ngờ người bạn mà mình tin tưởng và ỷ lại nhất, một ngày kia, trở thành hôn phu của mình.

Cậu nói: "Nghiêm Dung Chi, ban nãy có một chuyện ta chưa nói với chàng."

Lâm Thù Văn thật lòng nói cho đối phương biết cậu sẵn sàng bồi thường cho Lâm gia, giọng nói càng ngày càng nhẹ đi.

"Việc này ta không thương lượng với chàng, là ta suy nghĩ chưa đủ thấu đáo. Nhưng lúc đó trong đầu chỉ nghĩ làm sao để nhanh chóng giải quyết, theo bản năng ỷ lại chàng..."

Lâm Thù Văn xốc lại tinh thần, chủ động nắm chặt tay Nghiêm Dung Chi.

"Chàng tin tưởng ta, sau này, ta nhất định có thể kiếm lại số tiền đó."

Lúc đầu, Nghiêm Dung Chi chẳng để lộ cảm xúc gì, khiến Lâm Thù Văn cảm thấy lo lắng và bất an.

Ngay sau đó, cậu thấy nét mặt nam nhân dần giãn ra, không nhịn được mà giương giọng, gọi to cả tên lẫn họ của ai kia: "Nghiêm Dung Chi, chàng cố ý chơi xấu..."

Trong nháy mắt, trên mặt Nghiêm Dung Chi toàn là ý cười.

Hắn ôm thiếu niên vào lòng: "Chúng ta đã bái đường thành thân, đương nhiên là người thân cận nhất thế gian. Lúc ấy ta đưa cho em cái hộp, có phải em không xem kỹ đồ ở bên trong không?"

Ngoại trừ khế đất, còn có vô số tài sản khác, tất cả đều được chia thành từng khoản, chuyển sang danh nghĩa của Lâm Thù Văn.

Chưa nói đến việc Lâm Thù Văn muốn xử trí và phân chia khối tài sản đó như thế nào, Nghiêm Dung Chi cũng sẽ không can thiệp. Dù cho cậu có tiêu xài hoang phí, chỉ dựa vào số tài sản đó để sống, thậm chí sau này suốt ngày chỉ nằm trong nhà ăn không ngồi rồi, Nghiêm Dung Chi cũng không trách cậu.

Huống hồ, mấy thứ đã đưa ra là để đón nhạc phụ, nhạc mẫu (*) về, càng không có lý do gì để trách móc nặng nề dù là một câu.

(*) cha mẹ vợ

Hắn chậm rãi giảng giải những lời này cho Lâm Thù Văn. Đáng tiếc, dù đã nói rõ ràng, Lâm Thù Văn vẫn giữ tiền, không dám tiêu xài bậy bạ như trước đây, không những thế, sau này cậu còn có ý nghĩ học cách kiếm tiền, rất cần cù và có chí tiến thủ.

Nghiêm Dung Chi dở khóc dở cười, nhớ tới một chuyện, cúi đầu hôn lên mặt thiếu niên trước rồi mới nói: "Trước mắt, em có một cơ hội đây."

Lâm Thù Văn lộ vẻ nghi hoặc, đồng thời ngửa mặt lên, để Nghiêm Dung Chi hôn dễ hơn một chút.

Dù cậu thường xuyên uống sữa dê, sữa bò, nhưng vóc dáng hầu như không cao hơn nhiều so với năm trước, so sánh với nam nhân vẫn có sự chênh lệch rõ ràng.

Nghiêm Dung Chi bèn kể lại mọi chuyện.

Hóa ra ngày mai, trong huyện thành có một thương hội, không những có các thương nhân từ khắp nơi trong nước đến, mà còn có không ít thương hộ từ nước ngoài.

Để vào trong sân thương hội cần có thiệp mời, gia đình bình dân bình thường không có cơ hội tham gia.

Sản nghiệp dưới danh nghĩa Nghiêm gia trải rộng khắp nơi, trong Lạc thành rộng lớn cách huyện Phong Dương không xa có tiền trang và tiệm vải của Nghiêm gia.

Còn lý do vì sao ở huyện Phong Dương không có cửa hàng của Nghiêm gia thật ra là do huyện này nhỏ quá, trước đây không nghĩ đến việc mở rộng sản nghiệp ở một nơi nhỏ như vậy.

Nghiêm Dung Chi nhận được thiệp mời từ thương hội, trước đây sẽ cử người đại diện, lần này Lâm Thù Văn vừa vặn có thời gian, nếu có hứng thú, thì sẽ dắt cậu đi chơi, tùy ý tham quan.

Vì thế, Lâm Thù Văn đồng ý. Năm ngoái đều để người khác đại diện tham gia, lần này Nghiêm Dung Chi khó có được dịp tự mình đến, chủ yến vẫn là do không yên tâm để Lâm Thù Văn tự mình tham gia.

****

Thương hội được tổ chức trong tửu lầu lớn nhất trong thành, toàn bộ tửu lầu đều được bao hết, chỉ người có thiệp mời mới được phép vào, người không liên quan không có cách nào trà trộn vào trong.

Biết tin Nghiêm đương gia cũng đến, nhóm thương hộ vừa nghe tin đã lập tức hành động, cả đám người trông mòn con mắt.

Nếu có thể bám vào Nghiêm gia, nghĩa là từ nay về sau họ sẽ không phải lo việc làm ăn khó khăn nữa. Nghiêm gia đối với họ giống như con sông nhỏ đổ vào biển lớn, thế nên khi Nghiêm Dung Chi vừa xuất hiện, đã bị nhóm thương hộ liên tiếp vây quanh.

Lâm Thù Văn thấy đối phương bận, bèn lui ra ngoài đám người, mím môi cười nhạt, nhẹ nhàng giơ tay lên, ra hiệu cậu chỉ đi xem xung quanh đây, sẽ không đi đâu xa.

Giữa sân triển lãm rất nhiều bảo vật quý giá, đặc biệt là những món đến từ các quốc gia khác, Lâm Thù Văn trước giờ chưa từng thấy, bèn lưu luyến đứng cạnh các quầy triển lãm, thỉnh thoảng gặp người chủ động bắt chuyện, Lâm Thù Văn nghĩ một hồi, dứt khoát tự giới thiệu với đối phương mình làm nghề điêu khắc gỗ.

Ban nãy có người tinh mắt nhìn thấy Lâm Thù Văn nói chuyện với Nghiêm đương gia, lúc này thấy cậu đi một mình bèn vội vàng tiến lại gần, liên tục bắt chuyện với cậu.

Lâm Thù Văn không biết cách giải thích sâu về việc kinh doanh, phải suy nghĩ kỹ từng câu trả lời, chỉ có thể dựa vào những gì Nghiêm Dung Chi dạy mà nói ra vài câu.

Lúc Lâm Quảng Lương lên lầu, đúng lúc thấy hai thương nhân chạy theo nói chuyện với Lâm Thù Văn.

Ông ta sửng sốt, nhớ tới người thường không thể vào thương hội lần này, không khỏi dành ra chút chú ý, đánh giá Lâm Thù Văn.

****

Màn đêm buông xuống, Lâm Quảng Lương về đến nhà, tìm Tạ Hứa Cô thương lượng một chút, quyết định không làm khó Lâm Thù Văn về chuyện mộ của Lâm Đại Thành nữa.

Tạ Hứa Cô nhíu mày: "Con mình có chịu không?"

"Còn nữa, không phải trước giờ lão gia đều một mắt nhắm, một mắt mở đối với chuyện này sao, sao lại đột nhiên đổi ý vậy?"

Lâm Quảng Lương nói: "Hôm nay ta nhìn thấy nó ở thương hội, lão Chu mở một quán rượu bên thành Tây vậy mà lại đuổi theo một đứa nhỏ nói chuyện, bà nói xem có lạ không?"

Tạ Hứa Cô oán giận: "Sao ông không mang con theo?"

Lâm Quảng Lương nói: "Sáng sớm nó mới về nhà, chỉ biết ngủ, sao ta có thể gọi nó dậy được? Ta nói này, lúc An Quý mới về đâu có như vậy, đều là do bà dạy hư rồi."

Nói tới chuyện này, trong lòng Lâm Quảng Lương cảm thấy hụt hẫng.

Trước kia dẫn Lâm Thù Văn ra ngoài, tuy Lâm Thù Văn ít nói, nhưng dạy cậu cái gì, cậu đều ghi nhớ, hơn nữa, cậu luôn ngoan ngoãn, hiểu chuyện, ai gặp cũng thích, còn khen vài câu, lúc ấy Lâm Quảng Lương cũng cảm thấy con mình được khen ngợi, bản thân cũng mát mặt.

Nhưng hiện tại lại không hề giống vậy nữa, Lâm An Quý không thích ra ngoài cùng ông ta, hoặc là lúc ra ngoài gặp bạn bè cũ trong vòng làm ăn, nếu không luống cuống thì cũng nói mấy chuyện mà chính gã cũng không tin tưởng, nhưng vẫn cứ mạnh miệng.

Bạn bè cũ nể tình mà tâng bốc một hồi, nhưng lúc về đến nhà thấy Lâm An Quý chẳng thèm xem sổ sách, Lâm Quảng Lương giận sôi máu.

Tiền bạc còn không biết tính rõ ràng, sau này làm sao quản lý tài sản được?

Tạ Hứa Cô nói: "Vậy ông mời tiên sinh tới dạy nó đi."

Nói tới việc này, Lâm Quảng Lương liền bực tức.

"Dạy? Tiên sinh trước kia dạy cho Lâm Thù Văn, dạy rất tốt, nhưng tới dạy nó thì đều bị chọc tức, bỏ đi hết rồi, nói là chưa từng thấy ai như vậy, hôm trước dạy, hôm sau quên, bảo nó học thêm, luyện thêm mấy lần, nó không chịu, chỉ biết ra ngoài uống rượu, dạo phố."

Nếu nói nặng với Lâm An Quý một chút, gã liền nói trước đó ở nông thôn chịu khổ, giờ về đây phải bồi thường cho gã, nghĩ tới liền thấy tức giận.

Tạ Hứa Cô nói: "Chẳng lẽ chúng ta không nên bồi thường cho nó sao? Lão gia, không phải lúc đầu ông cũng cảm thấy con ruột mới tốt sao, sao giờ lại bắt đầu suy nghĩ khác rồi? Ngại An Quý không nghe lời như Lâm Thù Văn đúng không?"

Lâm Quảng Lương nói: "Đúng là không nghe lời bằng Thù Văn, cũng không thông minh bằng."

Nhưng ông ta vẫn luôn cảm thấy có chuyện gì đó đã bị mình bỏ sót, nên hôm nay đã im lặng quan sát Lâm Thù Văn, càng nhìn càng cảm thấy đứa con nuôi này dường như tốt hơn nhiều so với những gì ông ta tưởng tượng, dù cho bề ngoài cậu trông rất mộc mạc, giản dị.

Thế là Lâm Quảng Lương nói: "Chuyện mồ mả tạm thời bỏ qua đi, ngày khác ta tự mình đi một chuyến xem sao."

Một địa chủ như Lâm Quảng Lương cũng không phải người dễ bị lừa, vẫn luôn giữ sự nhạy bén đối với mọi chuyện.

Con trai ruột của mình đã trở về một năm mà chẳng có chút tiến bộ nào, lại còn biếng nhác, tầm thường như thế. Trong khi đó, Lâm Thù Văn tuy là con nuôi, nhưng vẫn niệm tình cũ mà đối xử cung kính với ông ta, nếu có thể mang lại lợi ích cho Lâm gia, Lâm Quảng Lương không nghĩ sẽ bỏ lỡ.

Một ngày nọ, Lâm Thù Văn nhận được tin tức, người của Lâm gia không canh giữ mộ cha cậu nữa, còn tìm thầy phong thủy đến xem ngày giúp cậu, chọn thời điểm thích hợp để di dời mộ.

Bình Luận (0)
Comment