Sau Khi Địa Chủ Nhỏ Bị Ép Về Quê

Chương 79

Lâm Thù Văn tới sớm, vừa kịp lúc Lâm gia dùng bữa sáng.

Gã sai vặt đi vào thông báo, Lâm Quảng Lương kinh ngạc, liếc nhìn thê tử bên cạnh.

Sắc mặt Tạ Hứa Cô có chút cứng đờ, tâm trạng tốt sáng sớm đã hoàn toàn biến mất.

"Nó tới làm gì?"

Gã sai vặt gãi gãi đầu, nói: "Chỉ nói đến bái kiến lão gia cùng phu nhân, còn mang theo lễ vật nữa."

Lâm Quảng Lương hỏi thê tử: "Cho nó vào không?"

Người cũng đã đứng ngoài cổng lớn rồi, không thể nói không cho vào được.

Hơn nữa, cổng nhà Lâm gia còn được tu sửa rộng rãi, xa hoa. Mỗi ngày người qua đường đều cố ý đi qua đi lại mấy vòng để nhìn nhiều thêm vài lần.

Giờ vẫn còn sớm, nếu đợi thêm chút nữa, người khác ăn sáng xong sẽ ra ngoài, nếu nhìn thấy Lâm Thù Văn bị cho đứng trước cổng, không biết sau này sẽ đồn đại Lâm gia bọn họ thế nào.

Tạ Hứa Cô đặt đôi đũa xuống: "Vậy cho nó vào đi."

Rồi nói: "Khoan đã, ngươi đi kêu thiếu gia dậy đi, bảo nó mặc bộ đồ mới may mấy ngày trước, sửa soạn cho thiếu gia thật chỉnh tề, để nó ngồi ở chính sảnh, rồi hãy cho Lâm Thù Văn vào."

Gã sai vặt vội vàng chạy tới hậu viện, thiếu điều đánh thức Lâm thiếu gia trước cả người hầu.

Rửa mặt, chải đầu xong, mặc bộ đồ mới, Lâm An Quý mang theo nét mặt ngái ngủ bước vào nhà ăn.

"Mẹ, không phải ta nói hôm nay ta muốn ngủ đến trưa sao, nửa đêm ta mới về từ Nhã Uyển, còn chưa ngủ được bao lâu."

Tạ Hứa Cô bực tức: "Ngủ, ngủ, ngủ, ngươi chỉ biết có ngủ thôi, có biết ai đang ở bên ngoài không?"

Kể từ khi Lâm An Quý về nhà, trưởng bối càng thêm yêu chiều gã, cố gắng hết sức đáp ứng mọi nhu cầu của gã, lúc nói chuyện cũng luôn giữ thái độ ôn hòa, đâu giống như lúc này?

Gã ngơ ngác hỏi: "Ai tới?"

Tạ Hứa Cô nhìn Lâm An Quý, nói: "Lâm Thù Văn."

Lâm An Quý: "Lâm... Lâm Thù Văn, cái tên hèn hạ..." Những lời còn lại đều nuốt xuống bụng.

Lâm An Quý không chịu nỗi những tháng ngày khổ cực như trước đây, biết mình bị đánh tráo, kẻ thay thế mình lại hưởng thụ cuộc sống thoải mái, an nhàn suốt mười mấy năm, nghĩ tới liền tức giận.

Sắc mặt gã không tốt: "Nó tới đây làm gì?"

Lâm Quảng Lương lên tiếng: "Cho nó vào đi."

Trì hoãn lâu như vậy, người vây xem cũng nhiều hơn.

Sắc mặt Lâm An Quý khó coi, nghiêm túc dựa vào ghế hoa lê, ánh mắt không có chút thiện cảm nào nhìn chằm chằm về phía cửa.

Mấy ngày nay gã trở về, tuy cuộc sống khá thoải mái, nhưng những lời đồn đại lén lút vẫn lọt vào tai gã không sót một chữ.

Hạ nhân nói Lâm Thù Văn hiền lành, dịu dàng, nói chưa từng thấy công tử nào có tướng mạo và phẩm hạnh tốt như vậy.

Công tử?

Nó đã bị đuổi khỏi Lâm gia rồi, sao còn có thể xem như một công tử nữa?

Trong nhà ăn, trong tầm mắt của ba người nhà họ Lâm dần xuất hiện một bóng dáng.

Quần áo thủ công nhạt màu không hề cầu kỳ hay sang trọng, thậm chí loại quần áo kiểu dáng mộc mạc như vậy đặt trong Lâm gia cũng chẳng ai thèm để mắt tới.

Tạ Hứa Cô thấy Lâm Thù Văn ăn mặc bình thường như vậy, tâm trạng cũng thoải mái hơn một chút, nhưng khi thấy rõ gương mặt thiếu niên trắng như tuyết, đôi mắt sáng trong tràn đầy sức sống, bà ta chợt ngẩn ra, lòng rầu rĩ.

Chỉ có một cuộc sống thoải mái mới có thể nuôi dưỡng ra khí sắc tốt như vậy, trái lại là Lâm An Quý, đứa con trai ruột của mình, sau khi nó về, làm gì có chỗ nào đối xử không tốt với nó, nhưng Lâm An Quý suốt ngày trầm mình trong tửu sắc và thưởng nhạc, tinh thần càng ngày càng sa sút. Đêm qua về muộn, sáng lại dậy sớm, quầng thâm dưới mắt còn chưa có tan hết.

Đối lập như vậy, khiến sắc mặt của Lâm An Quý và Tạ Hứa Cô đều vô cùng khó coi.

Lâm Thù Văn cười nhạt: "Lão gia, phu nhân, gần đây có khỏe không?"

Lâm Quảng Lương nói: "Vẫn khỏe, ngươi tới đây là vì chuyện gì?"

Sau khi Lâm Thù Văn vào sảnh chính cũng chẳng ai mời cậu ngồi, cậu đặt quà trong tay lên bàn, nét mặt thành khẩn, nhẹ nhàng mở miệng: "Ta muốn dời mộ cha và mẹ về quê, nhưng bên đó có người trông coi, cho nên đến xin phép."

Lâm An Quý "a" một tiếng: "Ngươi muốn dời mộ của Lâm Đại Thành? Ta không cho phép."

Rồi lạnh lùng nói tiếp: "Nếu không phải do họ làm bậy, sao ta phải chịu mười mấy năm khổ sở như vậy? Dù không làm mồ mả cho bọn họ cũng coi như tốt tính, hiện tại cho bọn họ một cái mộ hoang, ta đối xử với bọn họ như vậy, là đã đủ rộng lượng rồi!"

Lâm Thù Văn hơi nhíu mày: "Người cũng đã mất nhiều năm vậy rồi, dù bọn họ có làm sai, nhưng trước đó có từng ngược đãi ngươi không?"

Tạ Hứa Cô nói: "Ngươi nói vậy cũng không đúng, là bọn họ đuối lý trước, làm hại nhà chúng ta phải nuôi dưỡng con của họ mười mấy năm, trước đây ngươi ăn ở đây, mặc ở đây, có cái nào không phải là đồ tốt?"

Lâm Thù Văn nhẹ giọng nói: "Ta hiểu, chuyện trước đây là lỗi của bọn họ."

Cậu nhìn Tạ Hứa Cô với nét mặt bình tĩnh: "Lâm phu nhân, chúng ta biết sai, việc này quả thật không đúng, thế nên ta đến đây, không chỉ vì bọn họ, mà còn muốn xin lỗi các người, mong muốn bồi thường chút gì đó."

Tạ Hứa Cô nhíu mày: "Chỉ bằng mấy hộp đồ này của ngươi mà cũng muốn bồi thường?"

Tuy rằng bà có phần thiên vị đối với con trai mình, nhưng thái độ của Lâm Thù Văn mềm mỏng, trong suốt thời gian ở chung, bọn họ gần như không xảy ra bất kỳ mâu thuẫn nào. Ngoại trừ việc không thích ra ngoài, Lâm Thù Văn luôn ngoan ngoãn, vâng lời, là một đứa nhỏ không thể tìm ra tật xấu gì.

Lâm Thù Văn nói: "Đương nhiên không chỉ có từng này."

Tạ Hứa Cô đánh giá quần áo của Lâm Thù Văn, thấy cậu ăn mặc đơn giản, không khỏi nghi ngờ.

"Ngươi muốn bồi thường chúng ta thế nào?"

Lâm Thù Văn nói: "Vải vóc, lương thực, còn có bạc nữa."

Lâm Quảng Lương và Tạ Hứa Cô yêu tiền, hơn nữa cũng dễ nói chuyện, lấy lòng một chút, rồi trực tiếp đưa đồ sẽ càng dễ thuyết phục họ hơn.

Cậu nói: "Lão gia và phu nhân luôn là người hiểu rõ lý lẽ, người chết thì cũng đã chết, cũng đã nhận sai, dù có làm khó làm dễ thế nào cũng không thay đổi được gì. Ta đã nghĩ đến việc đền bù cho những sai lầm của họ, liệu phu nhân và lão gia có sẵn lòng tin không?"

Lâm Quảng Lương nói: "Ngươi lấy lương thực cùng vải vóc ở đâu?"

Lâm Thù Văn không giấu giếm: "Ta thành thân."

Tạ Hứa Cô vội vàng đánh giá cậu một lượt từ trên xuống dưới: "Thành thân? Không thành thân với Lạc thiếu gia, vậy là với người ở quê à?"

Nghĩ lại, cậu quả thật gặp Nghiêm Dung Chi ở nông thôn, còn sống ở đó, thế nên gật đầu.

Tạ Hứa Cô nói: "Người nhà quê thì lấy đâu ra tiền với lương thực? Cũng khó trách ngươi ăn mặc giản dị như vậy, gả cho một người nhà quê..."

Không hiểu sao, trong lòng Tạ Hứa Cô cảm thán, nhưng cũng nhẹ nhõm hơn một chút.

"Ngươi cũng là một đứa nhỏ hiểu rõ lý lẽ, nếu muốn bồi thường cho Lâm gia, vậy chúng ta cũng sẽ tiếp nhận."

Lâm Quảng Lương gật đầu: "Theo lời ngươi nói..."

Lâm Thù Văn nói: "Mấy ngày nữa sẽ sai người đưa tới cửa."

Tạ Hứa Cô vốn muốn hỏi làm sao tin lời cậu, nhưng nét mặt Lâm Thù Văn không nhìn ra chút giả dối nào, bọn họ cũng biết từ nhỏ, đứa trẻ này đã thật thà và nghe lời, nếu cứ hỏi mãi, thì có vẻ như bọn họ không độ lượng, cứ một hai phải so đo với một đứa nhỏ.

Lâm Thù Văn chuyển chủ đề: "Vậy chuyện dời mộ..."

Vốn Tạ Hứa Cô và Lâm Quảng Lương đều đồng ý, nhưng Lâm An Quý mở miệng: "Sao ngươi không hỏi ý ta, ta đồng ý rồi à?"

Lâm Thù Văn suy nghĩ một hồi: "Lâm thiếu gia..."

Lâm An Quý nheo mắt lại, bắt chéo chân.

"Muốn thuận lợi dời mộ cha mẹ của ngươi cũng được, trừ phi bây giờ quỳ xuống trước mặt ta, dập đầu ba cái thật mạnh, coi như xin lỗi."

Lâm Quảng Lương ngỡ ngàng, Tạ Hứa Cô lên tiếng: "An Quý..."

Lâm An Quý: "Sao lại nhìn ta? Bọn họ xin lỗi ta vì mười mấy năm qua, muốn nó dập đầu ba cái không phải đã là nhẹ rồi sao?"

"Không thể quỳ." Lâm Thù Văn cũng không tỏ ra tức giận, vẫn giữ sự điềm tĩnh nhìn Lâm Quảng Lương.

"Cuộc đời này của Thù Văn chỉ lạy cha mẹ."

"Cha mẹ ruột của ta đã qua đời, ta vẫn quỳ."

"Cha mẹ nuôi của ta, ơn nuôi dưỡng sâu như biển cả, muốn ta quỳ trước lão gia và phu nhân, ta cam tâm tình nguyện."

Cậu nhìn Lâm An Quý, không nói một chữ, lắc đầu.

Lâm Quảng Lương tránh ánh mắt ôn hòa của Lâm Thù Văn, xua tay nói: "Trước cứ vậy đi, An Quý, ngươi cũng đừng quá mức, làm gì có người không quỳ cha mẹ mà quỳ bạn cùng lứa tuổi, đây chẳng phải là làm rối loạn vai vế sao?"

Còn chuyện dời mộ, dù vẫn chưa đồng ý, nhưng thái độ của Lâm Quảng Lương và Tạ Hứa Cô cũng không quá cứng rắn, chỉ có Lâm An Quý không chịu nhượng bộ.

Từ vị lão bá dưới chân núi biết được, Lâm Quảng Lương cũng là tùy theo ý của Lâm An Quý mà cho người canh giữ mộ.

Lâm Thù Văn rời khỏi dinh thự Lâm gia, đi đến cạnh chiếc xe ngựa đang đỗ gần đó.

Nghiêm Dung Chi nắm lấy cánh tay cậu, ôm cậu vào xe ngựa.

"Bàn bạc thế nào rồi?"

Lâm Thù Văn dựa vào ngực Nghiêm Dung Chi, yên lặng một lúc, rồi nói: "Chờ xem đã, lão gia có vẻ như sẽ đồng ý, để ta chọn hôm nào Lâm An Quý không ở nhà, đến thăm một lát."

Editor có lời muốn nói:

Xin lỗi vì chửi thề nhưng mà thằng Lâm An Quý matday vl

Bình Luận (0)
Comment