Lâm Thù Văn và Nghiêm Dung Chi đi theo lão bá đến chân núi, lão bá chỉ thôn xá phía trước cách đó không xa: "Tới rồi."
Ba đứa nhỏ trong thôn đang ngồi xổm chơi đá trên mặt đất, thấy ông lão trở về, sôi nổi ngẩng đầu gọi: "Gia gia, mẹ, gia gia về rồi."
Một người phụ nữ mặc một bộ quần áo vải màu xám nhạt bước ra, nàng đón lấy hai sọt tre mà ông lão đang gánh, bên trong toàn là thảo dược hái từ trong núi, định mang ra chợ trên thị trấn bán lấy chút tiền.
Lâm Thù Văn đứng ngoài cửa đối mắt với ba đứa nhỏ, cậu theo bản năng sờ lên mặt mình, một đứa nhỏ trong đó reo lên: "Ca ca còn xinh đẹp hơn cả thần tiên."
Ông lão kêu người phụ nữ pha trà đãi khách, quay đầu nhìn Lâm Thù Văn: "Chỉ là trà quê đơn sơ, mong công tử và vị gia này đừng chê bai."
Lâm Thù Văn vội vàng nhấp một ngụm: "Cảm ơn gia gia."
Cậu cùng Nghiêm Dung Chi ngồi trên ghế ở trước cửa, chờ một lát rồi hỏi: "Gia gia, có thể kể cho chúng ta nghe chuyện của Lâm Đại Thành và thê tử của ông ta không?"
Lâm Thù Văn bẩm sinh hiền lành, từ cử chỉ và lời nói có thể dễ dàng nhận ra đây là một đứa trẻ ngoan.
Ông lão thấy cậu được dạy dỗ rất tốt, nên cũng không hỏi quan hệ giữa cậu và Lâm Đại Thành, chỉ cảm thấy có hơi quen mắt.
Người phụ nữ đang sắp xếp lại thảo dược bên cạnh ngẩng đầu nhìn Lâm Thù Văn nhiều lần, nét mặt hoảng hốt, dường như không chắc chắn lắm, nhưng lại không thể rời mắt khỏi cậu.
Nàng nói: "Công tử trông có vài phần giống Lâm nương tử, đặc biệt là đôi mắt."
Ông lão vỗ một cái vào trán, như vừa tỉnh mộng.
"Đúng vậy, nhìn dáng vẻ của công tử với Lâm nương tử, quả thật có chút giống nhau."
Lâm nương tử dịu dàng hiền lành, lúc ông vừa gặp vị tiểu công tử trẻ tuổi kia, nghe cách cậu nói chuyện bằng giọng điệu ôn tồn nhẹ nhàng, chợt cảm thấy như đã từng quen biết.
Ông lão và người phụ nữ nhìn nhau, người phụ nữ nghĩ kỹ một hồi, rồi nhẹ giọng nói: "Năm đó ta mang thai, lúc sinh đứa con cả, suýt nữa khó sinh."
"Sau đó Lâm nương tử tới đây giúp ta, nếu không nhờ lòng tốt của nàng, thằng cả cùng ta e rằng chỉ có thể gắng gượng sống qua ngày."
"Trong lòng ta luôn rất cảm kích Lâm nương tử, một lòng muốn báo đáp nàng. Lúc ấy, cuộc sống của vợ chồng họ không dễ dàng gì, sau này, lão Trần giới thiệu việc làm cho họ, đi làm thợ mộc cho một số gia đình giàu có."
"Không lâu sau, Lâm nương tử có thai, ta nhớ rõ khi đó Lâm Đại Thành vừa mới vào huyện thành làm người ở trong nhà một vị địa chủ."
Ông lão liên tục gật đầu: "Đúng vậy, ta cũng nhớ như thế. Chúng ta còn hâm mộ Đại Thành có thể làm công trong nhà địa chủ gia, tiền kiếm được cũng nhiều hơn người bình thường một chút. Có tiền, có thể mua thêm mấy con gà tẩm bổ cho Lâm nương tử, mua vải để làm xiêm y và giày cho đứa nhỏ."
Người phụ nữ thở dài: "Lão Trần rất hâm mộ Lâm Đại Thành có thể làm người ở trong nhà địa chủ, lén nói với ta mấy lần. Vốn dĩ chúng ta tưởng rằng Lâm Đại Thành sẽ tiếp tục làm ở đó, ai ngờ sau khi Lâm nương tử sinh con xong, hắn không làm việc cho địa chủ gia nữa."
"Sau đó, chúng ta hỏi hắn, hắn chỉ im lặng không nói gì, rồi theo lão Trần đi làm công ở mấy thị trấn gần đó, có khi ở trong thành làm việc mấy ngày. Ta nhớ rõ lúc đó lão Trần và Đại Thành có đến nhà địa chủ gia làm công mấy lần, ta còn làm đồ ăn cho họ mang theo, kết quả..."
Người phụ nữ nhìn Lâm Thù Văn, muốn nói lại thôi.
"Sau đó đã xảy ra chuyện gì?" Lâm Thù Văn hỏi.
"Kết quả phát hiện Đại Thành rất thích lén lút chạy vào trong viện, nhìn chằm chằm tiểu công tử nhà địa chủ. Tiểu công tử đó có dáng dấp ngoan ngoãn, trắng nõn, tựa như một viên ngọc nhỏ, ta chưa từng thấy đứa nhỏ nhà ai xinh đẹp như tiểu công tử nhà địa chủ, liếc mắt nhìn một cái thôi, trong lòng đã thích đứa nhỏ xinh đẹp, da trắng đó ngay."
Người phụ nữ nhìn chằm chằm thiếu niên trắng nõn, thanh tú trước mắt, càng nhìn càng thấy mặt mày cậu giống Lâm nương tử như đúc.
Lâm nương tử là người thành phố, xinh đẹp hiếm thấy, da trắng vô cùng, dù có dầm mưa dãi nắng cũng không bị đen.
"Công tử và Lâm nương tử... có quan hệ gì thế?"
Lâm Thù Văn cũng không giấu giếm: "Bà ấy là mẹ ta."
Người phụ nữ và ông lão nhìn nhau, mơ hồ đoán ra được khúc mắc trong đó.
Lâm Thù Văn nói: "Lần này tới đây, ta muốn gặp cha mẹ, dời mộ họ về."
Ông lão nói: "Nhưng địa chủ Lâm gia tìm người đến giám sát mộ của hai vợ chồng Đại Thành chặt chẽ lắm."
Nghiêm Dung Chi nắm chặt tay Lâm Thù Văn: "Giao cho ta giải quyết."
Lâm Thù Văn khẽ đáp lại, người phụ nữ kể hết những gì nàng biết cho họ, hơi động não suy nghĩ một chút, không khó để xâu chuỗi lại toàn bộ sự việc.
Ánh mắt cậu chân thành, tha thiết nhìn cả nhà người phụ nữ: "Cảm ơn."
Xe ngựa ngừng ở phạm vi không xa ngoài thôn, lúc tới mang theo không ít đồ.
Lâm Thù Văn ra ngoài, chạy về phía xe ngựa, nhanh chóng lấy ra một hộp lá trà, còn có mấy bao điểm tâm ngọt.
Cậu quay về thôn xá: "Lão bá, các ngươi nhận lấy mấy thứ này đi."
Lá trà là loại trà tốt, người thường sẽ không dùng, dù là mua đi bán lại cũng có thể bán được giá tốt.
Giá đường cũng không rẻ, mấy đứa nhỏ lớn vậy rồi cũng chưa từng ăn điểm tâm ngọt bao giờ, thấy thế, mấy cặp mắt to tròn sáng lên, nhưng cũng có chút ngượng ngùng.
Dù sao thì mẹ cũng đã dạy tụi nó không thể quá ham hưởng thụ, tìm kiếm lợi ích một cách dễ dàng.
Người phụ nữ đẩy trả lại: "Công tử, cái này quý giá quá. Mấy chuyện ban nãy ta cũng nên nói cho ngươi biết, huống hồ, Lâm nương tử còn từng cứu mạng ta, coi như ta báo đáp nàng, sao có thể nhận lễ vật quý giá như thế này được?"
Nghiêm Dung Chi đang muốn nói, Lâm Thù Văn nắm lấy tay áo hắn, nhẹ nhàng lắc đầu.
Cậu nói: "Chúng ta đi trước đây, cả nhà không cần tiễn."
Lâm Thù Văn kéo tay Nghiêm Dung Chi ra khỏi cổng lớn, sau đó ngồi xổm xuống, đặt hết đồ trong tay xuống cạnh hòn đá.
Cậu gõ cửa, sau đó cười cười, nhanh chóng kéo Nghiêm Dung Chi đi về phía xe ngựa.
Mọi cử chỉ, hành động của thiếu niên đều được Nghiêm Dung Chi thu vào mắt, lòng tràn đầy dịu dàng.
Bên trong xe, Lâm Thù Văn sờ mặt mình, ngây ngô cười.
"Sao cứ nhìn ta mãi thế?"
Cậu bị nhìn tới mức thấy có hơi không được tự nhiên.
Nghiêm Dung Chi nói: "Ta đã cưới được một phu lang tốt nhất trên đời."
Lâm Thù Văn cụp mắt, giấu mặt vào bả vai rộng lớn của nam nhân, không cho đối phương thấy gương mặt ửng hồng của mình.
Suy bụng ta ra bụng người, nếu đổi lại là cậu, cậu cũng sẽ ngại ngùng khi nhận lễ vật, chỉ có thể để ở cửa.
Sợi dây buộc tóc phía sau nằm trong lòng bàn tay nam nhân, bị hắn xoa nhẹ, cậu mím môi, rồi khẽ cười.
"Nghiêm Dung Chi, ta muốn đến Lâm gia một chuyến."
Lâm Quảng Lương không nhận đứa con trai là cậu, hiện tại, Lâm Thù Văn không biết nên xưng hô với họ thế nào.
Cậu nhẹ giọng nói: "Chuyện này cứ để ta xử lý."
Nghiêm Dung Chi suy nghĩ, rồi nói: "Bọn họ sai người trông coi mộ, không cho người khác lại gần, có lẽ chuyện này không đơn giản như vậy."
"Không sao đâu..." Lâm Thù Văn nói: "Cũng đã tới rồi, ta cũng muốn gặp họ một lần."
"Cho dù ta không phải con của họ, nhưng trước đây họ cũng từng nuôi dưỡng ta. Nếu ta nói chuyện đàng hoàng, tin chắc sẽ không ai làm khó ta."
Lâm Thù Văn kiên quyết muốn tự mình xử lý chuyện này, Nghiêm Dung Chi vẫn còn đang suy nghĩ, đã nghe thấy giọng nói dịu dàng của cậu, đối phương còn vòng tay ôm lấy cổ hắn.
"Chàng để ta thử đi, nếu không có cách nào giải quyết, hoặc là có ai bắt nạt ta, ta sẽ tìm chàng ra mặt cho ta, nhé?"
Nghiêm Dung Chi rất hưởng thụ, thấp giọng nói: "Được."
Rồi lại mở miệng: "Em là phu lang của ta, không cần chịu uất ức."
Huống hồ, cảm giác được Lâm Thù Văn coi là hậu thuẫn khiến hắn vui sướng vô cùng, tạm thời buông tay, để cậu thử một lần.
Khi hoàng hôn chạm ngõ, họ đã quay về huyện Phong Dương, đến khách điếm lớn nhất trong thành thuê phòng.
Phố xá không có lệnh cấm đi lại vào ban đêm, Lâm Thù Văn dạo cửa hàng trên đường, mua một hộp tổ yến, nhân sâm, còn có mấy bình rượu ngon.
Suy nghĩ một hồi, cậu lại đến tiệm vải chọn mấy xấp vải tốt, tất cả đều dùng tiền cậu tích cóp được, sau khi mua xong thì tiền tiết kiệm cũng tan theo mây gió.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Thù Văn mang theo lễ vật tới cửa.
Gã sai vặt phụ trách trông coi cửa lớn Lâm gia thấy cậu, trợn to mắt.
"Công, công tử..."
Lâm Thù Văn mặc một bộ quần áo xanh lơ đơn giản, khẽ mím môi, đôi mắt cong cong.
"Ta tìm... Lâm lão gia, phiền ngươi giúp ta báo một tiếng."
Tác giả có lời muốn nói:
Bé cưng dũng cảm tiến lên, ông xã mãi bên cạnh làm chỗ dựa cho em ~