Sau Khi Địa Chủ Nhỏ Bị Ép Về Quê

Chương 77

Nghiêm Dung Chi ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày, trong lúc đó còn đi thăm nhóm công nhân bị thương ở xưởng gỗ trên núi.

Việc nhóm công nhân náo loạn đã được Lâm Thù Văn đảm bảo và trấn an gần như xong, lúc Nghiêm Dung Chi xuất hiện, mọi việc được giải quyết hoàn toàn.

Hắn tăng thêm bồi thường cho những điều kiện Lâm Thù Văn đã hứa hẹn, vừa ban ơn, ông chủ Nghiêm lại nghiêm khắc siết lại quá trình nhận bồi thường. Khoản bồi thường này sẽ được phát dần trong hai tháng, không để nhóm công nhân nhận ngay lập tức

Lâm Thù Văn là người hồn nhiên, lương thiện, không hiểu được những người làm chủ thuê công nhân như bọn họ, có thể cho công nhân cảm giác mọi việc đều có thể thương lượng, nhưng không phải chuyện gì cũng có thể thỏa hiệp và nhượng bộ dễ dàng như vậy.

Nếu nhóm công nhân sử dụng thủ đoạn này là có thể nhanh chóng được bồi thường và giải quyết, sau này còn ai muốn đàm phán, nói chuyện với họ nữa, cứ việc gây hấn, kiếm chuyện, náo loạn một hồi là được.

Đây là năm đầu tiên Nghiêm Dung Chi ở lại trong thôn, trước đây, lúc ở bên ngoài chỉ lo tính toán sổ sách mỗi năm, ít có thời gian rảnh rỗi để tìm hiểu những chuyện khác. Biết được chế độ thuê công nhân ở xưởng gỗ còn nhiều thiếu sót, nhân cơ hội này, hắn cũng cải cách và điều chỉnh lại.

Vừa mới trở về viện, Lâm Thù Văn đang ở cạnh rào chắn cho vịt con ăn, bước đến trước mặt Nghiêm Dung Chi.

"Mọi chuyện đã giải quyết xong rồi sao?"

Nghiêm Dung Chi nắm lấy bàn tay đang đưa ra của thiếu niên: "Ừ."

Rồi nói tiếp: "Ngày mai sẽ xuất phát đi huyện Phong Dương."

Sau giờ ngọ thì thu dọn hành lý chuẩn bị xuất phát, đến đêm, Nghiêm Dung Chi không trò chuyện, đi tản bộ cùng Lâm Thù Văn như thường lệ, mà giục cậu nghỉ ngơi sớm.

Từ thôn Bát Bảo đến huyện Phong Dương, xe đi nhanh thì cũng phải mất một ngày một đêm, huống hồ còn phải dừng lại ở các thôn trấn trong huyện, lộ trình vừa dài vừa xóc.

Lâm Thù Văn chạm nhẹ vào đôi mắt Nghiêm Dung Chi: "Đừng nhíu mày."

Rồi cười ha hả, nói: "Trước đây ta cũng một mình ngồi xe ngựa về mà, cũng đâu xảy ra chuyện gì."

Nghiêm Dung Chi hoài nghi, đôi mắt sâu thẳm hơi nheo lại, dưới ánh nhìn chăm chú của hắn, Lâm Thù Văn đành phải thành thật thú nhận.

Giọng nói cậu bé xíu xiu: "Thật ra cũng không phải là hoàn toàn không có chuyện gì, nhưng nghĩ lại thì chẳng có gì to tát cả, không đáng nhắc tới."

Nghiêm Dung Chi nắm lấy tay cậu: "Nói ta nghe đi."

Lâm Thù Văn nhìn nét mặt nam nhân, cân nhắc một lúc rồi nói: "Lúc đó ta chưa từng gánh vác việc nhà, không biết củi gạo mắm muối quý giá thế nào, cũng không biết kiếm tiền vất vả ra sao..."

Nhìn nét mặt của hắn càng ngày càng nhăn lại, cậu nhỏ giọng nói: "Tóm lại là lúc đó ta không thấy bạc quan trọng lắm, lúc ngủ trên đường, có hơi sơ ý một chút, tiền bạc đã bị người khác lấy đi mất."

Nghiêm Dung Chi bắt lấy trọng điểm: "Đường đi gồ ghề, sao em lại ngủ được thế?"

Lâm Thù Văn ậm ừ một lúc, cúi đầu nói: "Trên đường bị cảm lạnh rồi đổ bệnh. Sau đó thì gặp một vị đại sư trong chùa, đại sư xem bệnh cho ta, vì để bày tỏ lòng biết ơn, ta đã thêm tiền nhang đèn."

Cho đến bây giờ, đầu óc Lâm Thù Văn tỉnh táo mà hồi tưởng lại những gì đã xảy ra lúc ấy, lúc này mới hiểu ra nguyên do.

"Hẳn là vào lúc đó tiền bạc đã bị lộ, ta chỉ có một thân một mình, nên mới khiến người ngoài để ý tới."

Lâm Thù Văn lẩm bẩm: "Nghiêm Dung Chi, sao mày chàng càng nhíu càng chặt thế? Ta không sao mà, huống hồ đã có bài học, sau này ta nhất định sẽ có tâm phòng người ngoài."

Nghiêm Dung Chi khẽ thở dài, biết được dù trong lòng có tiếc thương, cũng chẳng thể thay đổi được quá khứ, may mắn là hiện tại có thể giữ người bên cạnh, làm gì cũng có thể nhìn thấy, khiến lòng yên tâm.

***

Sáng sớm hôm sau, hai người ngồi xe ngựa, xuất phát từ thôn Bát Bảo.

Lộ trình phải mất ít nhất một ngày một đêm, Nghiêm Dung Chi cho người bố trí thùng xe sao cho thoải mái, chọn những con đường bằng phẳng để đi, thậm chí còn gọi Tần Nguyên tới để đi cùng, sợ Lâm Thù Văn trên đường sẽ ngã bệnh.

May mà tiết trời cuối xuân vẫn còn khá mát mẻ, nếu phải lên đường vào mùa hè, thời tiết oi bức, đi suốt thời gian dài như vậy chắc chắn sẽ rất vất vả.

Lâm Thù Văn dựa trên đệm đọc sách, không lâu sau đã bị Nghiêm Dung Chi ôm vào lòng, biến thành dựa vào người hắn đọc sách.

Cả một đường cậu đều ăn uống thoải mái, lúc ngủ thì nằm ngủ trong lòng ng.ực Nghiêm Dung Chi.

Ban đêm, trời đổ cơn mưa nhỏ, Lâm Thù Văn tỉnh dậy từ trong giấc mộng, nửa khuôn mặt cọ nhẹ vào ngực Nghiêm Dung Chi, nghe tiếng mưa rơi, bỗng dưng cảm thấy không còn buồn ngủ nữa.

Nghiêm Dung Chi nâng tay lên, xoa nhẹ vào gáy cậu: "Không ngủ nữa à?"

Lâm Thù Văn nói: "Ở trong xe nghe tiếng mưa rơi cảm giác không giống lúc ở trong phòng, giống như giữa đất trời bao la rộng lớn, chỉ có không gian nhỏ này là thuộc về hai ta."

Men tình vào giờ phút này bỗng nhiên được khuếch đại, Lâm Thù Văn vừa dứt lời, khóe môi ướt át, cậu từ từ nhắm mắt lại, vòng tay ôm lấy cổ nam nhân, nhẹ nhàng hôn môi.

Mỗi lần thân mật như vậy, gần như đều là Nghiêm Dung Chi chủ động. Tuy Lâm Thù Văn có hơi vụng về, nhưng cũng sẽ đáp lại theo bản năng.

Đầu lưỡi non mềm của thiếu niên vừa vụng về vừa cẩn thận câu lấy người kia, qua một lúc lâu, khi nam nhân buông ra, cậu đã thở hổn hển.

Nghiêm Dung Chi điều chỉnh lại nhịp thở, cảm thấy luyến tiếc khi để Lâm Thù Văn ở trong một hoàn cảnh đơn sơ như thế này.

******

Ngày mới lại tới, sau hai ngày một đêm di chuyển bằng xe ngựa, cuối cùng cũng đến huyện Phong Dương.

Lâm Thù Văn xốc màn xe lên, nhìn ra ngoài qua khung cửa sổ, vỗ nhẹ vào bàn tay trước eo cậu: "Chính là nơi này."

Lâm Thù Văn nhìn phố xá náo nhiệt, một lát sau, buông màn xe xuống.

"Vốn tưởng rằng sẽ có chút xao xuyến, nhưng có lẽ do trước đây hiếm khi đi ra ngoài, nên cũng không có nhiều cảm xúc lắm."

Huyện Phong Dương rộng lớn, chợ phố rộng rãi, sạch sẽ, đủ chỗ cho sáu, bảy chiếc xe ngựa đi song song nhau.

Chưa nói đến những tòa nhà san sát nhau ở hai bên đường, dưới lầu có những vị khách bình thường nghỉ chân, sau tấm rèm che trên lầu là vài vị công tử, tiểu thư uống trà, nói chuyện phiếm. Trong thành không giống ở nông thôn, sau khi vào xuân là đến mùa vụ, nơi đây ngày nào cũng họp chợ, du khách nối đuôi nhau không dứt.

Nghiêm Dung Chi vốn muốn dẫn Lâm Thù Văn tìm một khách điếm để nghỉ ngơi, nhưng vì Lâm Thù Văn muốn nhanh chóng đến thị trấn, nên xe ngựa đi qua chợ ở huyện thành mà không dừng lại, tiếp tục đi dọc theo con đường lớn.

Cha mẹ ruột của Lâm Thù Văn ra ngoài làm việc, vẫn luôn sống ở các thị trấn quanh huyện Phong Dương, sau khi Lâm Thù Văn ra đời, họ chuyển đến sống ở trấn Hoa Sen.

Sau buổi trưa, lúc đến được trấn Hoa Sen, căn cứ theo nội dung trong thư, xe ngựa dừng ở một chỗ dưới chân núi.

Đường núi bấp bênh, xe ngựa không thể đi tiếp, Lâm Thù Văn nắm tay Nghiêm Dung Chi xuống xe, nhìn núi non xung quanh, cùng với những ngôi nhà ở lân cận, đi qua một cây cầu nhỏ bắc ngang con suối. Trong ngôi nhà gần đó có một người ngồi ngoài cửa, đánh giá nhìn bọn họ.

Người được Nghiêm Dung Chi phái tới ở lại đây nhanh chóng gặp bọn họ, dẫn họ đi vào trong núi.

Đi đến nửa đường, có người cản lại.

Người đàn ông vạm vỡ chặn đường thấy thanh niên đi rồi quay lại, lần trước ồn ào không cho người ta tới gần mộ, lần này nhìn thấy nam tử cùng thiếu niên xuất hiện phía sau thanh niên, đánh giá cách ăn mặc cùng dung mạo của hai người, thái độ cũng không còn cứng rắn như lần đầu tiên.

"Vị gia này, ta được lão gia nhà ta giao phó trông coi nơi này, bên trong không được cho người ngoài vào."

Lâm Thù Văn hỏi: "Vì sao không cho vào? Bên trong có phải là mộ phần của Lâm Đại Thành và thê tử của ông ta không?"

Người đàn ông vạm vỡ gật đầu: "Công tử, sao ngươi biết?"

Lâm Thù Văn nói: "Lâm Đại Thành là cha ruột của ta, ta muốn gặp họ, ngươi cũng không thể ngăn cản ta được, đúng không?"

Người đàn ông khó xử.

Theo lý thuyết, con cái thăm mồ mả cha mẹ là điều đương nhiên, nhưng gã lại làm việc vì tiền.

"Công tử, không phải là ta không cho, mà là vị địa chủ trong huyện không cho."

Lâm Thù Văn nhíu mày: "Tại sao?"

Người đàn ông nhìn hai người, suy đoán bọn họ không phú cũng quý, nên không muốn làm mất lòng ai.

"Ta là người ngoài, làm sao biết được nguyên do. Dù sao thì hình như ban đầu là thiếu gia trong nhà địa chủ không cho, nên sau đó, địa chủ gia phái ta cùng mấy vị huynh đệ nữa tới đây trông coi, mồ mả bên trong không được cho người cúng tế, không được dọn dẹp, cứ bỏ hoang vậy thôi."

Một cụ già gánh gỗ đi qua, nhìn thấy mấy người bên ngoài, cảm thấy lạ lẫm.

"Các ngươi biết Đại Lâm à? Mộ của hắn không cho người khác tới gần cũng thôi đi, cũng không cho mấy vị gia này nhìn một cái à?"

Lâm Thù Văn kinh ngạc: "Lão bá, ngài biết cha ta sao?"

Ông lão cảm thấy kỳ lạ: "Ngươi là con của hắn à?"

Nghĩ một chút rồi nói: "Ta thấy... Công tử hình như nhìn có hơi quen..."

Lâm Thù Văn cùng Nghiêm Dung Chi nhìn nhau.

Nghiêm Dung Chi mở miệng nói: "Ta cùng người nhà có việc muốn hỏi, lão bá có thể cho phép chúng ta nói chuyện một chút không?"

Lão bá xua xua tay: "Các ngươi đi theo ta."

Bình Luận (0)
Comment