Thôn dân xôn xao bàn tán, nghe vậy, Lâm Quảng Lương ngượng ngùng cười.
"Đâu có, Thù Văn là con của Lâm gia... Sao có thể đuổi nó đi được?"
Thôn dân nói: "Lâm gia này không giống Lâm gia trước kia."
Lâm Quảng Lương nhớ lại lúc ban đầu tiễn Lâm Thù Văn đi, có thu xếp quần áo cho cậu, còn cho bạc, sao có thể nói là vô tình đuổi đi được?
Thế là ông ta thẳng lưng, lắc lắc tay, giải thích nói: "Chỉ là hiểu lầm thôi, chẳng phải giờ ta tới gặp nó sao?"
Thôn dân suy nghĩ: "Nghèo thì giữa chợ đông cũng không ai thèm hỏi, giàu thì tại rừng sâu vẫn lắm kẻ hỏi thăm."
Lâm Quảng Lương dứt khoát ngồi xuống, một hai phải cùng thôn dân nói rõ một lần.
"Cũng không thể nói vậy được, Thù Văn tuy là con nuôi, nhưng đã nuôi nó mười mấy năm, tình cảm vẫn có."
Ông ta bèn chuyển đề tài, hỏi: "Mới nãy các ngươi gọi nó là tiên sinh à?"
Thôn dân gật đầu: "Chúng ta đều gọi cậu ấy là tiểu Lâm tiên sinh."
Lâm Quảng Lương có ý định tìm hiểu một chút, bèn lấy mấy bao bánh mứt táo đường đỏ trên xe ngựa xuống, lần lượt phát cho từng người.
"Là ý gì?"
Bắt người tay ngắn (*), thôn dân nhận một bao bánh mứt táo đường đỏ thì ngượng ngùng lớn tiếng ồn ào, dùng nhánh cây khô bên cạnh làm ghế, trả lời: "Tiểu Lâm tiên sinh có tâm địa lương thiện, không chỉ giúp người trong thôn viết thư, còn dạy bọn nhỏ biết đọc biết viết, thu tiền cũng thấp hơn vị Phùng tiên sinh bên thôn Hạnh Hoa (**). Vị Phùng tiên sinh kia mắt cao hơn đầu, lão chướng mắt những đồ mà chúng ta cho lão, ngày xưa nhờ lão viết giùm phong thư, còn phải nghe lão cằn nhằn."
(*) Nguyên câu là "Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm", nghĩa là ăn của người ta, thì nói năng với người ta cũng mềm mỏng hơn.
(**) trong QT là thôn Đào Hoa nhưng mà mấy chương trước là thôn Hạnh Hoa nên mình xin phép sửa lại nhé.
Một thôn dân khác phụ họa: "Đúng đúng, Phùng tiên sinh nói mấy từ ẩn ý, chúng ta nghe không hiểu, nhưng đại khái cũng biết ý ông ta, dù sao trong vùng này có mỗi Phùng tiên sinh là người đọc sách, ông ta chướng mắt ai, khinh thường ai thì người đó cũng chẳng làm được gì."
Lâm Quảng Lương từ thôn dân biết được, Lâm Thù Văn ở trong thôn dạy học, còn viết thư giúp thôn dân, việc này trong thành chẳng phải chuyện gì mới mẻ, nhưng ở trong thôn này, thanh danh của Lâm Thù Văn được lan truyền khắp nơi, trong lòng Lâm Quảng Lương có hơi lâng lâng, như thể chính ông ta là người được ca ngợi.
Người một khi có tiền trong tay, cuộc sống khá hơn, thì không chỉ đơn thuần thỏa mãn với việc kiếm tiền nữa, mà sẽ muốn quyền thế, muốn thanh danh của mình được người người ca tụng.
Lâm Quảng Lương lần nữa quay về xe ngựa, dựa theo hướng thôn dân chỉ, chạy tới nơi Lâm Thù Văn ở.
Lúc này, Lâm Thù Văn đang muốn lên núi đưa đồ cho Nghiêm Dung Chi, trên đường, một chiếc xe ngựa đi ngang qua bỗng nhiên dừng lại, Lâm Quảng Lương ló mặt ra.
"Thù Văn à."
Lâm Thù Văn liếc mắt, cảm thấy bất ngờ vô cùng.
"...Sao lão gia lại tới đây?"
Lâm Quảng Lương nói: "Đến thăm ngươi, đúng rồi, Lâm Đại Thành có vài món đồ cũ, lần trước quên nói cho ngươi biết, lần này tiện đường tới đây mang đến cho ngươi."
Lâm Thù Văn nói lời cảm ơn, nhưng giờ phút này cậu muốn lên núi, thực sự không tiện để tiếp đãi.
Lâm Quảng Lương cười nói: "Có việc bận à?"
Lâm Thù Văn chần chờ gật đầu, giữa Lâm Quảng Lương và Nghiêm Dung Chi, cán cân trong lòng tự nhiên nghiêng về người sau.
Lâm Quảng Lương nói: "Vậy trước tiên không cần để ý đến ta, cứ lo việc của ngươi đi."
Rồi hỏi tiếp: "Muốn đi đâu thế?"
Lâm Thù Văn đáp: "Lên núi, đưa cho... tướng công vài thứ."
Lâm Quảng Lương nhớ ra bản thân vẫn chưa gặp mặt nam nhân đã thành thân cùng Lâm Thù Văn, bèn muốn nhân cơ hội này để xem thử.
"Ta đi cùng ngươi."
Lâm Thù Văn nhìn xe ngựa trước mắt, nói: "Đường núi gồ ghề, xe ngựa không đi được, đi bộ thì nhanh nhất cũng phải mất gần một canh giờ."
Lâm Quảng Lương muốn rút lui, nhưng thoáng nhìn bóng dáng người môi giới đang đứng bên đường, khẽ cắn môi, nói: "Không sao."
Hỏi tiếp: "Sao phải lên núi?"
Lâm Thù Văn: "Trên núi có xưởng gỗ."
Lâm Quảng Lương âm thầm suy đoán, lẽ nào nam nhân của Lâm Thù Văn là công nhân xưởng gỗ?
Đi được một đoạn đường núi, bốn phía yên tĩnh nhưng không quá hoang vu, người trong xưởng gỗ thường xuyên qua lại con đường này, nên cỏ dại cũng thường có người dọn dẹp.
Lâm Quảng Lương thở hồng hộc, trạng thái của Lâm Thù Văn cũng không tốt hơn là bao. Nhưng con đường này cậu đã đi nhiều lần, điều chỉnh lại một chút, tiếp tục tiến về phía trước.
Trước đây, Lâm Thù Văn gần như không bước chân ra khỏi cửa, cơ thể yếu hơn nhiều so với bạn cùng trang lứa, nếu bắt cậu đi một đoạn đường núi như thế, e rằng đã sớm ngất xỉu, nào ngờ bây giờ không chỉ có thể đi được, dù có hơi mệt nhưng tinh thần trông vẫn khá tốt.
Lâm Quảng Lương âm thầm quan sát sự thay đổi của Lâm Thù Văn, chỉ cảm thấy so với trước đây, cơ thể của cậu tốt hơn nhiều, tinh thần cũng không còn quá trầm lặng hay e lệ, cả người dường như sáng lên, cảm giác hoàn toàn khác so với dáng vẻ trong quá khứ.
****
Đến nơi nghỉ ngơi trên núi, Lâm Thù Văn đem hộp đồ vào thư phòng, Nghiêm Dung Chi không ở trong viện, mà dẫn theo một đám công nhân vào sâu trong núi.
Lâm Quảng Lương ở ngoài sân, quan sát xung quanh, chờ cậu đi xuống rồi hỏi: "Người không ở đây à?"
Lâm Thù Văn lắc đầu: "Vào núi rồi."
Nhớ tới công nhân lần trước bị gỗ làm bị thương, không biết vết thương của họ đã hồi phục thế nào rồi, Lâm Thù Văn bèn đi về phía xưởng gỗ.
Lâm Quảng Lương đánh giá xưởng gỗ, bỗng nghe thấy tiếng công nhân đang dọn gỗ gọi: "Công tử, sao lại có thời gian đến đây thế? Chủ tử không có ở đây đâu."
Lâm Thù Văn hỏi: "Công nhân trước đây bị thương thế nào rồi?"
Công nhân nói: "Nằm hơn nửa tháng, bọn họ đều lục tục đi làm lại, không có việc gì, có thể chạy, có thể khiêng. May mà công tử tăng thêm bồi thường cho mọi người, cảm ơn công tử rất nhiều."
Công nhân không vì Lâm Thù Văn còn trẻ tuổi, ốm yếu mà coi thường cậu, ngược lại càng thêm tôn kính, giọng điệu hiền lành, khuôn mặt luôn nở nụ cười hòa nhã, càng khiến Lâm Quảng Lương cảm thấy nghi ngờ.
Nhưng trước tiên ông ta vẫn cười nói: "Đúng đúng, đứa con nuôi này của ta tính tình từ trước đến nay rất tốt, không ngờ bây giờ lại chăm chỉ và có thể làm việc như vậy."
So với Lâm An Quý ham ăn biếng làm, sự thay đổi của con nuôi khiến Lâm Quảng Lương cảm thấy trong lòng dao động.
Hai người đi đến cổng lớn của lâm trường, công nhân vậy mà còn tiễn họ đến tận cửa.
Lâm Quảng Lương hỏi: "Thù Văn, đây là..."
Lâm Thù Văn bảo công nhân quay về tiếp tục làm việc của mình, không biết phải giải thích thế nào với Lâm Quảng Lương.
Đi cả một đoạn đường, Lâm Quảng Lương tỏ ra thiện chí với cậu khiến cậu mơ hồ có chút suy đoán, nhưng cậu vẫn chưa nghĩ ra phải đối mặt thế nào, lựa chọn ra sao.
Đốc công trên đường có quay lại một lần, thấy Lâm Thù Văn, tiện thể nhắn một câu.
"Nghiêm gia phải tới đêm mai mới có thể xuống núi."
Thế là Lâm Thù Văn bèn xuống núi, không chờ đối phương nữa, về nhà làm việc của mình trước.
Đi cùng cậu về Nghiêm trạch, còn có Lâm Quảng Lương.
Vào giờ này, Lâm Quảng Lương đương nhiên không có cách nào để về, lại còn mang theo mấy món đồ cũ của Lâm Đại Thành, theo lý nên chiêu đãi ông ta.
Lâm Quảng Lương đứng ở cửa lớn Nghiêm trạch, càng thêm kinh ngạc.
"Thù Văn... ngươi, ngươi ở trong nhà của Nghiêm đương gia sao?"
Mối quan hệ này có phải quá tốt rồi không? Tuy rằng có liên quan đến Nghiêm gia đã lợi hại lắm rồi, nhưng Lâm Thù Văn đã thành hôn, ở trong nhà người khác như vậy không thích hợp chút nào.
Quản sự nhìn thấy Lâm Quảng Lương, nghĩ kỹ một hồi, Lâm Thù Văn nói: "Vị này là Lâm lão gia, làm phiền quản sự chuẩn bị một gian phòng cho khách để Lâm lão gia nghỉ tạm đêm nay."
Quản sự nghe lời rồi rời đi, sau khi đi mất, Lâm Quảng Lương lặng lẽ kéo Lâm Thù Văn ra sau cột đá.
"Thù Văn, chuyện này là sao? Ngươi cùng Nghiêm đương gia..."
Lâm Thù Văn nói: "Có chuyện này vẫn chưa nói cho ngài biết, ông chủ Nghiêm không phải là chủ tử của ta, chàng là tướng công của ta."
Lời này tựa như sét đánh giữa trời quang, nổ một tiếng khiến tai Lâm Quảng Lương ong ong.
Tác giả có lời muốn nói:
Có một số việc Thù Văn vẫn có thể từ từ nhìn ra.