Sau Khi Địa Chủ Nhỏ Bị Ép Về Quê

Chương 83

Từ bên ngoài, Nghiêm trạch trông có vẻ mộc mạc, không phô trương, mọi thứ bên trong đều được bày biện rất tao nhã và lịch sự.

Giờ phút này, Lâm Quảng Lương nào có tâm tình quan sát cảnh vật xung quanh, suy nghĩ rối bời, hoàn toàn bị cuốn vào câu nói vừa nghe.

Sao Nghiêm đương gia có thể là hôn phu của đứa con nuôi?

Rồi lại mơ màng, hồ đồ mà nghĩ rằng: Nghiêm đương gia là hôn phu của con nuôi, vậy chẳng phải nghĩa là, mình là cha vợ của Nghiêm đương gia...?

Ý nghĩ này vừa lóe lên đã khiến Lâm Quảng Lương lập tức căng thẳng, vô cớ kích động, tiếng tim đập mạnh vang lên bên tai.

Ông ta liên tục li.ếm môi, quay đầu nhìn xung quanh, rồi lập tức nhìn chằm chằm Lâm Thù Văn, khô khan cười nói: "Thù Văn, lúc trước con không nói ta biết. Con là hôn phu của Nghiêm đương gia à, ta còn tưởng rằng..."

Lâm Thù Văn lẳng lặng nhìn đối phương, chờ ông ta nói tiếp.

Lâm Quảng Lương tiếp tục dùng nụ cười để che đi sự xấu hổ cùng kích động của mình, nhưng nét mặt lúng túng nhanh chóng bị sự kích động bao trùm, vô cùng vui mừng, cả khuôn mặt đỏ lên rất nhanh.

Lâm Thù Văn nói: "Lão gia, theo ta đến nhà ăn dùng cơm trước đã."

Lâm Quảng Lương vẫn cười: "Con, đứa nhỏ này, sao còn gọi ta là lão gia thế? Như vậy không phải khách khí quá sao?"

Lâm Thù Văn nghĩ thầm, ngày bị họ đuổi đi, lúc tìm hai người nói chuyện, cậu đã gọi họ là lão gia và phu nhân.

Lúc ấy, vì để tránh làm cả hai bên thấy khó xử, cậu đã cố gắng kiềm chế mớ cảm xúc hỗn độn trong lòng. Nhưng bây giờ nhìn lại, bản thân đã đi một năm, bọn họ chưa từng tới thăm, mà lần này, đúng lúc gặp nhau ở thương hội, còn bôn ba tìm đến tận thôn, ý muốn như thế nào, Lâm Thù Văn đã không còn muốn biết.

Phòng bếp mang đồ ăn lên, Lâm Thù Văn mời Lâm Quảng Lương ngồi xuống, đúng như cậu đoán, còn chưa ăn được bao lâu, Lâm Quảng Lương đã gấp gáp tự mình khơi lại chuyện cũ.

Hồi còn nhỏ, trước đây, những chuyện trong quá khứ, mọi lời nói đều khen cậu hiểu chuyện và nghe lời, trong một năm qua trưởng thành và tiến bộ hơn rất nhiều, còn tìm được một mối nhân duyên tốt.

Lâm Quảng Lương càng không tiếc lời khen ngợi ông chủ Nghiêm, Lâm Thù Văn nói: "Canh sắp nguội rồi, uống xong rồi nói."

Lâm Quảng Lương cười, gật đầu: "Được, được."

Một lúc lâu sau, ông ta lại hỏi: "Thù Văn, con... không trách cha và nương chứ?"

Lâm Thù Văn lắc đầu, không nói gì thêm.

Sau khi ăn xong, Nghiêm Dung Chi vẫn chưa về. Lâm Quảng Lương vốn ngồi ở đại sảnh chờ, nhưng thấy trời càng ngày càng khuya, người thì mãi vẫn chưa về, đành phải về phòng cho khách nghỉ ngơi trước.

Cả đêm Lâm Thù Văn đều có chút thất thần, sau khi ra khỏi phòng tắm, cậu nhìn ra ngoài cửa sổ một lát, rồi mới cầm lấy cái khăn vải bông sạch lau tóc.

Sau khi lau đến lúc gần khô, ngoài viện có tiếng động.

Cậu chưa kịp khoác áo ngoài, chạy thẳng ra cửa, nam nhân dưới tàng cây vừa thấy liền tiến lại gần.

Ban đêm cuối xuân vẫn tương đối lạnh, Nghiêm Dung Chi không nói nhiều, kéo thiếu niên vào phòng, tiện tay sờ vào tóc cậu.

Lâm Thù Văn ngoan ngoãn nói: "Sắp khô rồi."

Nghiêm Dung Chi ôm cậu ngồi lên đùi, thấy thế, Lâm Thù Văn rót ly trà từ trên bàn, được Nghiêm Dung Chi nhận lấy, uống một ngụm.

"Trong nhà có khách sao?" Lúc vào cửa, quản sự đã nói rõ, nhưng khi hai người ở cùng nhau, Nghiêm Dung Chi vẫn sẽ chậm rãi trò chuyện với Lâm Thù Văn.

"Ừm," Lâm Thù Văn chần chờ, nhíu mày nói: "Là... Lâm lão gia."

"Ông ta làm em khó xử à?" Lòng bàn tay Nghiêm Dung Chi nhẹ nhàng vuốt đôi mày nhăn lại của thiếu niên, "Đừng nhíu mày."

Lâm Thù Văn nhỏ giọng thở dài, vẫn không phủ nhận, cảm xúc có hơi rối rắm: "Có một chút."

"Hình như ông ta muốn nhận lại ta."

Hiện tại, Lâm Thù Văn đã nhận ra vị trí của mình trong lòng Lâm Quảng Lương và Tạ Hứa Cô, so với con ruột của họ thì chẳng đáng nhắc tới, cậu cũng không oán hận hay trách móc, rốt cuộc cũng coi như chuyện bình thường ở đời.

Nhưng sau khi trở về từ kiếp trước, trải qua cái chết, tình cảm với Lâm gia cũng đã dần dần theo dòng máu nguội lạnh, đã chết từ lâu.

Cuối cùng cũng không phải lạnh lùng hay thù ghét như đối với kẻ thù, Lâm Thù Văn không thể nói mấy lời cay nghiệt với bất kỳ ai, chỉ có thể giữ thái độ nhạt nhòa, giữ khoảng cách, trước đây cậu chỉ biết lảng tránh, hiện tại một lòng hướng tới tương lai tươi đẹp, quý trọng từng ngày bên Nghiêm Dung Chi.

"Nếu cảm thấy không thoải mái, sáng sớm mai sẽ đuổi ông ta đi."

Nghiêm Dung Chi vẫn còn nhớ như in lần đầu nhìn thấy dáng vẻ của Lâm Thù Văn.

Lúc đó, thiếu niên vừa gầy vừa sợ người lạ, bị bệnh cũng chẳng nói cho ai biết, chỉ nằm trong phòng chịu đựng một mình, nếu không chịu nỗi, cái mạng thứ hai này chắc cũng chẳng còn.

Sau một thời gian vất vả điều dưỡng cho tốt lên, dạy cậu nói ra hết những tâm tư chất chứa trong lòng, nhưng không ngờ chỉ vì Lâm Quảng Lương xuất hiện, khiến tất cả những tiến bộ của Lâm Thù Văn biến mất, thậm chí còn thụt lùi.

Lâm Thù Văn lắc đầu: "Không sao đâu, người cũng tới đây rồi, dù sao cũng không thể tiếp tục trốn tránh."

Nghiêm Dung Chi hỏi: "Em muốn làm thế nào?"

Lâm Thù Văn nói hết những tính toán mà mình đã suy nghĩ cả đêm cho đối phương nghe.

"Ngày mai dẫn ông ta đi dạo ở thôn phụ cận, dù sao ta muốn sống cùng chàng, sẽ không đi cùng ông ta. Còn về thân phận của Lâm gia, ta đã sớm buông bỏ rồi, dẫn ông ta đi dạo xong, hi vọng ông ta sẽ quay về, sau này... nếu thật sự nhớ ta, viết một phong thư là được, không cần gặp mặt nữa."

"Còn có... ông ta không thể vì mối quan hệ giữa ta và chàng mà tới tìm chàng. Những chuyện khác, ta không nghĩ nữa."

Lâm Thù Văn tuyệt đối không muốn Nghiêm Dung Chi vì mình mà bị bất cứ kẻ nào lôi kéo, dùng một mạng sống để sống lại lần nữa, ai thật lòng với cậu, ai không bỏ rơi cậu lúc cậu nghèo túng nhất, trong lòng cậu hiểu rõ.

Cậu không muốn trở thành uy hiếp của Nghiêm Dung Chi.

"Ta sẽ nói rõ với Lâm gia, chàng không cần lo lắng."

Thiếu niên cố chấp, rất khó để không đồng ý với cậu, chỉ đành để cậu thử xem.

Nghiêm Dung Chi đáp: "Cứ làm theo lời em nói, sẽ được như ý nguyện."

Lâm Thù Văn ôm chặt cổ nam nhân, im lặng không nói một lời.

"Cảm ơn chàng."

Ban đêm, cậu gối lên lồng ng.ực nam nhân, nghiêng tai lắng nghe, bên tai là hơi thở vững vàng, ổn định, mới nhẹ nhàng xoay người.

Eo bụng căng lên, người vốn tưởng đã chìm vào giấc ngủ lại lên tiếng: "Ngủ không được à?"

Lâm Thù Văn nín thở: "Chút nữa là ổn, chàng mau ngủ đi, không cần lo cho ta."

Nghiêm Dung Chi chống khuỷu tay, nghiêng người, Lâm Thù Văn trợn mắt, ngơ ngác hỏi: "Sao lại không ngủ tiếp? Ta, ta không sao mà."

Tiếng nói vừa dứt, môi nóng lên, nụ hôn dịu dàng, nhẹ nhàng rơi xuống.

Lâm Thù Văn nhắm hai mắt lại theo bản năng, môi bị Nghiêm Dung Chi hôn một lát, hơi thở dồn dập.

Đôi môi bị bao lấy, đầu lưỡi của ai kia khẽ đẩy vào bên trong, chiếc lưỡi nhỏ bị m.út lấy khi thì nhẹ nhàng, lúc lại mạnh mẽ, linh hồn của cậu như muốn tan ra, những suy nghĩ lung tung, rối rắm trong đầu chẳng còn sót lại chút gì, chỉ còn lại thân hình đang ôm chặt lấy mình.

Lâm Thù Văn rất thích cái áo ngủ này, may mà Nghiêm Dung Chi không mất khống chế xé hư nó, đặt nó ở cuối giường, đệm chăn cũng rớt một nửa.

Chân của Lâm Thù Văn đặt trên đệm giường, không chịu nỗi muốn cọ lên đệm chăn, ngay sau đó bị nhấc lên cao.

*****

Hôm sau, Lâm Thù Văn không nghĩ gì cả, nghiêm túc dẫn Lâm Quảng Lương đi dạo một vòng quanh thôn Bát Bảo.

Sau khi nghỉ ngơi một đêm, những tâm tư phiền muộn cũng tan biến đi mất, đầu óc của Lâm Thù Văn tỉnh táo hơn bao giờ hết

Trên đường, Lâm Quảng Lương tìm một góc không người, nói muốn đón cậu về nhà, để cậu làm tổng quản (*), tuy trên danh nghĩa là Lâm An Quý sẽ xử lý mọi việc lớn nhỏ trong nhà, nhưng chính cậu cũng sẽ có chút quyền lực thực tế, còn cho cậu một viện riêng.

(*) người trông coi tất cả mọi việc

Lâm Thù Văn lắc đầu: "Ta không về đâu."

Lâm Quảng Lương vội nói: "Cha không phải vì con thành thân với Nghiêm đương gia mà cố ý làm con dao động, mà là... mà là thằng nhóc Lâm An Quý kia không nên thân, trong nhà đối với con cũng coi như có chút tình cảm cũ, tính tình con hiền hòa, đối với ta và mẹ con, chắc cũng còn có cảm tình."

"Không về được."

Lâm Thù Văn nói: "Hôm nay từ biệt, nếu về sau thật sự nhớ ta, có thể viết phong thư gửi tới, phu nhân và lão gia nếu thành tâm thật lòng, ta coi như còn có một họ hàng xa, ngày lễ ngày Tết sẽ gửi ít quà thăm hỏi. Còn những chuyện khác thì không."

Lâm Quảng Lương nói: "Con, con còn trách chúng ta sao?"

Lâm Thù Văn lắc đầu, nét mặt bình thản.

"Ta không trách ai cả."

Cậu cười nhạt: "Nếu lão gia còn muốn ở lại trong thôn thêm vài ngày, vậy cứ ở lại, nhưng ta cùng ông chủ Nghiêm đều có việc bận, đến lúc đó chỉ có thể để quản gia tiếp đãi nhiều hơn."

Sắc mặt Lâm Quảng Lương thay đổi, nụ cười biến mất, định chất vấn mấy câu. Nhưng vừa muốn lên tiếng thì thấy bóng dáng cách đó không xa bước đến đón Lâm Thù Văn.

Ông ta miễn cưỡng cười: "Nghiêm đương gia, ta... ta đang xử lý chuyện nhà."

Nghiêm Dung Chi nói: "Chuyện nhà? Ở đây, e là chỉ có chuyện của ta và Thù Văn mới được gọi là chuyện nhà, hộ khẩu của Thù Văn trước đây ở dưới danh nghĩa phu thê Lâm thị đã qua đời, sau khi thành hôn với ta thì nhập vào Nghiêm gia, có quan hệ gì với Lâm lão gia?"

"Em ấy là địa chủ nhỏ của Nghiêm gia chúng ta, chứ không phải nhà khác."

Nét mặt Lâm Quảng Lương cứng đờ.

"Nghiêm đương gia..."

Vẻ mặt Nghiêm Dung Chi bình tĩnh: "Lâm lão gia nghĩ cho kỹ rồi hãy nói."

Đã nói đến nước này, dù Lâm Quảng Lương có nói gì, thì cũng rất dễ đắc tội với người ta.

Ông ta cứng ngắc nói: "Ta, ta không có gì để nói."

Bình Luận (0)
Comment