Sau khi nói rõ với Lâm Quảng Lương, Nghiêm Dung Chi trực tiếp đưa Lâm Thù Văn đi.
Trên đường, thôn dân nhìn thấy hai người nắm tay nhau, cười ha hả, định nhìn nhiều thêm một chút nhưng lại không dám nhìn lâu, sau khi làm xong việc đồng áng thì tụ tập dưới gốc cây nói chuyện phiếm, vừa uống nước vừa ăn bánh bí đỏ, nét mặt cực kỳ hâm mộ, nói: "Tình cảm của địa chủ gia và tiểu Lâm tiên sinh quả thật khiến ta hâm mộ."
Một thôn dân khác hỏi: "Ngươi cũng nhìn thấy à?"
"Thấy chứ, dắt tay nhau đi suốt cả đoạn đường, nhiều người thấy lắm."
"Vợ ta không nắm tay ta ở bên ngoài đâu, nói là ngượng lắm, còn nói vợ chồng già không hay làm mấy chuyện đó."
"Địa chủ gia và Lâm tiên sinh mới cưới, tình cảm mặn nồng lắm, ghen tị cũng không được ~"
Mạc Bố tới giúp cha lấy nước, nghe mấy lời bàn tán này, không khỏi cảm thấy vô cùng ngưỡng mộ, xen lẫn chút buồn bã và chua xót. Nhưng nó nhanh chóng tỉnh táo lại, suy cho cùng, nó và Lâm Thù Văn vốn dĩ không phù hợp, sẽ không chăm sóc cậu chu đáo như địa chủ gia, bản thân nó vẫn còn quá trẻ.
Lâm Thù Văn cũng không biết các thôn dân sau khi làm xong việc đồng áng thì bàn tán chuyện Nghiêm Dung Chi dắt tay cậu suốt mấy ngày, nhớ tới sắc mặt trắng bệch của Lâm Quảng Lương lúc ấy, khi đó, cậu vẫn có chút mềm lòng, nhưng nghĩ đến mục đích chuyến đi lần này của Lâm Quảng Lương, bèn nén lại tâm tư, lặng lẽ tiêu hóa mọi chuyện, cảm xúc cũng phai nhạt đi.
Dù sao thì, hiện tại cậu sống cùng Nghiêm Dung Chi, đối với Lâm Quảng Lương và Tạ Hứa Cô mà nói, cậu chỉ là một chỗ để dựa vào Nghiêm gia, phẩm hạnh cũng không tệ, ước chừng còn biết suy xét đối với người ngoài.
Ngay cả Nghiêm Dung Chi cũng nói cậu có thể làm những gì mình muốn, có thể dựa vào tay nghề của mình để kiếm tiền, nhưng nếu giúp Lâm An Quý xử lý Lâm gia, làm tốt thì bị người oán, làm không tốt thì dễ kết thù.
Cuộc đời này, tốt nhất vẫn là không gặp lại nhau.
******
Mùa hè đến, trời dần dần nóng lên, những bộ quần áo mùa xuân được thay bằng y phục mùa hè nhẹ nhàng, thoáng mát.
Chu chưởng quầy hồi âm cho Lâm Thù Văn, nói cây lược gỗ có đuôi được khắc thành hình lông vũ lần trước cậu làm rất được khách hàng yêu thích, muốn cậu chế tác thêm vài mẫu nữa, giá cả có thể thương lượng.
Thế nên, Lâm Thù Văn suốt ngày đóng cửa ở trong nhà, vẽ bản vẽ, tự mình xem qua rồi lại kêu Nghiêm Dung Chi tới xem, dò hỏi ý nghĩ của đối phương, sau đó cải thiện thêm.
Chọn được vật liệu gỗ, cậu lại bắt đầu miệt mài ôm gỗ và đao khắc không biết ngày đêm, thường xuyên bị Nghiêm Dung Chi nhắc ăn cơm, sau khi ăn xong nghỉ ngơi một lúc, mới cho cậu tiếp tục công việc.
Có đôi khi mỏi mắt, Lâm Thù Văn sẽ ra ngoài đi dạo một chút.
Hôm đó, sau giờ ngọ, cậu chuẩn bị ra ruộng làm cỏ một lát, nhưng vừa mới mở cửa, đã thấy ngoài cửa có một con chuột đồng to béo đã tắt thở.
Lâm Thù Văn không có gì để nói, bên trên cửa vang lên một tiếng "Meo", nhìn lên thì thấy mèo gấm đang vẫy đuôi với mình.
Lâm Thù Văn nhận ra con chuột đồng hẳn là do mèo gấm mang đến để báo ân, bèn nói: "Ta nhận, cảm ơn em, nhưng lần sau đừng bắt chuột mang về nữa, trong nhà có lương thực."
Mặc kệ mèo gấm có nghe hiểu hay không, Lâm Thù Văn cầm một miếng vải, nắm lấy đuôi chuột đồng, xoay người đi đến một cái sân khác.
Thoáng thấy mèo gấm không đi theo, cậu bỏ chuột đồng xuống.
Quản sự bước đến, bị hình ảnh Lâm Thù Văn xách chuột đồng dọa nhảy dựng.
"Sao trong viện lại có con chuột lớn vậy?"
Tòa nhà đúng hạn sẽ được dọn dẹp và phun thuốc, hiếm khi bị muỗi, rắn và chuột quậy phá.
"Mèo gấm mang cho ta." Lâm Thù Văn quay đầu nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói: "Ta đem chuột đồng đi, giả vờ như nhận ý tốt của nó, phiền ngươi lặng lẽ chôn chuột đồng đi, đừng để nó thấy."
Quản sự liên tục gật đầu: "Được."
****
Thời tiết càng ngày càng nóng, Lâm Thù Văn trở nên khá mẫn cảm, ban đêm khó ngủ, trằn trọc mãi trong lòng Nghiêm Dung Chi.
Cậu nương theo ánh sáng mờ ảo từ chụp đèn, quan sát gương mặt gần trong gang tấc của nam nhân, nhẹ nhàng mím môi hôn một cái, trong nháy mắt, cậu đối diện với đôi mắt sâu thẳm bên dưới hàng mi đen nhánh.
Lâm Thù Văn nhẹ giọng hỏi: "Đánh thức chàng sao?"
Nghiêm Dung Chi vỗ nhẹ vào bả vai cậu: "Lại không ngủ được à?"
Lâm Thù Văn nói: "Có lẽ do ban ngày ngủ nhiều quá," nghĩ một chút rồi nói tiếp, "Trước đây lúc thời tiết giao mùa đều sẽ như vậy, không mắc bệnh đâu."
Vừa dứt lời, cậu cọ mặt vào vai Nghiêm Dung Chi, chân không cẩn thận cọ phải vật nào đó.
Cảm nhận vật ấy thay đổi, mặt Lâm Thù Văn nóng lên, nói nhỏ: "Chàng, chàng..."
Cậu chỉ là sơ ý đụng phải thôi mà.
Nghiêm Dung Chi nghĩ đến Lâm Thù Văn đã nhiều đêm không ngủ ngon, không như trước đây dùng cách thân mật để giúp cậu chìm vào giấc mộng, thoáng lui về sau, cầm lấy chiếc quạt hương bồ (*), nhẹ nhàng quạt.
Lâm Thù Văn áp mặt vào cần cổ hơi nóng lên của Nghiêm Dung Chi, không nhúc nhích, cảm thụ làn gió mát nhẹ nhàng thổi tới, chần chờ hỏi: "Không tiếp tục sao?"
Nghiêm Dung Chi hôn nhẹ lên trán cậu, nói: "Nhắm mắt lại, ngày mai uống nhiều canh lê chút, thanh nhiệt giải cảm."
Lâm Thù Văn rầu rĩ đáp lại: "Ò..."
Cậu duỗi tay chạm nhẹ, chợt bị nắm lại.
"Cục cưng, mấy đêm nay em ngủ không ngon, gầy đi rồi."
Lâm Thù Văn ngại ngùng nói: "Vậy không chạm vào."
Một lúc sau, cậu lại rầu rĩ nói: "Vẫn còn lớn lắm."
Nghiêm Dung Chi chẳng còn cách nào với cậu, tới phòng tắm cách đó không xa tắm, rồi đến phòng bếp pha một chén trà an thần.
Sáng sớm hôm sau, khi trời còn chưa sáng, thôn dân đã bắt đầu xả nước mở đường, nuôi cá suốt mấy tháng, từng nhà đều ra bắt cá.
Lâm Thù Văn xách sọt cá, gọi Nghiêm Dung Chi đi cùng.
Hai người đến hồ nước gần chân núi để vớt cá, ở đây không có nhiều người lắm, đa số đều tập trung xung quanh mấy hồ nước lớn nhất.
Dựa theo luật trong thôn, chỉ bắt cá lớn, cá nhỏ thì thả đi.
Xắn ống quần và tay áo lên, Lâm Thù Văn đi bên cạnh Nghiêm Dung Chi, dẫm lên vũng bùn, cậu xách sọt cá, Nghiêm Dung Chi phụ trách bắt cá, phối hợp ăn ý vô cùng.
Lục tục có vài thôn dân bắt đầu đến hồ nước này, nhìn thấy hai người, không dám lớn tiếng nói chuyện ồn ào, mà chỉ lặng lẽ nhìn.
Trong lòng họ thầm nghĩ: Địa chủ gia và tiểu Lâm tiên sinh, dẫm lên vũng bùn bắt cá cũng ăn ý như vậy, chỉ nhìn bóng dáng thôi cũng thấy rất xứng đôi, tình cảm thật khiến người ta hâm mộ.
Nghe nói địa chủ gia và tiểu Lâm tiên sinh đang ở hồ nước này, không ít thôn dân bắt đầu đến đây.
Nghiêm Dung Chi liếc nhìn: "Bắt nữa không?"
Lâm Thù Văn dùng tay ước lượng: "Được mười con rồi, cũng đủ ăn mấy ngày."
Nghiêm Dung Chi nhận lấy sọt cá, trọng lượng không nhẹ, bèn nói: "Hôm nay đến đây thôi, về nhé?"
Bọn họ không giống thôn dân sau khi bắt cá thì bán đi phần lớn chỉ chừa lại một ít để ăn, họ tự giữ lại ăn nên bấy nhiêu cũng đã đủ.
Vì thế lên bờ, vòng một đường ra bờ sông rửa tay rửa chân, đáp lại lời chào của thôn dân, dắt tay nhau rời đi.
Một tay Nghiêm Dung Chi xách sọt cá, tay còn lại nắm chặt tay Lâm Thù Văn, mãi đến khi bóng dáng hai người đi xa, thôn dân lúc này mới tiếp tục bắt cá.
Bọn họ xúm lại thì thầm: "Thật là ngưỡng mộ."
"Rõ ràng mọi người đều cùng nhau lội bùn, địa chủ gia và tiểu tiên sinh lại giống như một đôi thần tiên quyến lữ vậy, còn chúng ta chẳng khác gì tượng đất."
Thôn dân Lưu Hán thử duỗi tay nắm lấy tay nương tử nhà mình, bị nương tử của mình hất bay.
"Trên tay ngươi có cả đống bùn, toàn là mùi cá, sờ ta làm gì?"
Lưu Hán "hầy" một tiếng, xung quanh vang lên tiếng cười.
Nhìn xem, không phải ai cũng có thể tình cảm mọi lúc như địa chủ gia và tiểu Lâm tiên sinh.
******
Lâm Thù Văn quay đầu lại, tò mò hỏi: "Hình như họ đang cười, cười gì ấy nhỉ?"
Mặt trời dần lên cao, nhanh chóng lên đến đỉnh đầu.
Nghiêm Dung Chi đội cái nón cối phía sau lên cho Lâm Thù Văn: "Đi nhanh chút, trời nóng hơn nữa dễ bị cảm nắng."
Lâm Thù Văn đồng ý, chân bước nhanh hơn.
Cậu lại mở miệng: "Hình như thôn dân đang nói về chúng ta."
Nghiêm Dung Chi: "Nếu không phải bịa đặt sinh sự, cứ để họ nói đi."
Cũng không thể vì ánh mắt và lời bàn tán của người khác mà họ không nắm tay, không thân cận nhau lúc ở bên ngoài.
Lâm Thù Văn híp mắt cười, cởi bỏ ấm nước treo bên eo Nghiêm Dung Chi, tự mình uống mấy hớp, rồi chợt nâng cánh tay lên, Nghiêm Dung Chi cũng nương theo động tác của cậu mà uống chút nước.
Bóng dáng một cao một thấp tiếp tục tiến về phía trước.
Ánh nắng chói chang, tiếng ve kêu rộn rã.
"Nghiêm Dung Chi, tối nay ăn cá nhé, thịt kho tàu nữa."
"Ừ."
"Chàng đó, chàng muốn ăn cái gì? Là món chàng thích ấy, không cần phải nói theo ý ta, chàng thích ăn món như thế nào?"
"Thịt kho tàu."
Lâm Thù Văn ngượng ngùng cười thành tiếng: "Đã nói không cần phải theo ý ta mà."
Vừa dứt lời, cậu chỉ vào Nghiêm trạch cách đó không xa, gương mặt rạng rỡ hơn cả ánh mặt trời.
"Nghiêm Dung Chi, chúng ta về đến nhà rồi."
- Hoàn chính văn -
Editor có lời muốn nói:
(*) Quạt hương bồ (蒲扇): còn được gọi là quạt đuôi mèo. Được làm từ lá và thân cây Hương Bồ.