Sau Khi Địa Chủ Nhỏ Bị Ép Về Quê

Chương 90

"Có thai..."

Lâm Thù Văn lẩm bẩm, tựa như đang ở trong một giấc mơ, trước tiên cúi đầu nhìn chằm chằm bụng mình một lát, sau đó nhìn lại Tần Nguyên, cuối cùng nhìn Nghiêm Dung Chi, không thể tin được hỏi: "Sao lại có con vậy?"

Thành thân được mấy năm, lúc đầu cũng sẽ nói chuyện không đâu, mơ tưởng về việc này, nhưng theo thời gian trôi qua, cậu không còn nghĩ tới bản thân sẽ có thai, vội vàng kiếm tiền, vội vàng làm chưởng quầy.

Nghiêm Dung Chi luôn luôn tin tưởng y thuật của Tần Nguyên, nghe vậy, nắm chặt bàn tay mềm như bông đặt trên đầu gối của Lâm Thù Văn, nhìn bụng của cậu, hỏi Tần Nguyên: "Chúng ta nên chú ý cái gì?"

Tần Nguyên hắng giọng.

Ban nãy lúc kiểm tra cho Lâm Thù Văn, phát hiện dưới vạt áo có chút dấu vết, bèn nói: "Ba tháng đầu thai vẫn chưa ổn định, cho nên cố gắng giảm chuyện hành phòng lại một chút."

Tốt nhất là không làm.

Lâm Thù Văn nhớ tới đêm qua còn cùng Nghiêm Dung Chi lăn qua lộn lại trên giường, không khỏi im lặng, chột dạ không thôi.

Tần Nguyên tỉ mỉ nói chi tiết chuyện dưỡng thai cho hai người nghe, giải thích xong thì nói: "Ta sẽ lấy giấy bút viết lại, nếu công tử còn cảm thấy cơ thể mệt mỏi, trước tiên nên nghỉ ngơi nhiều hơn, ta không quấy rầy nữa."

Tần Nguyên viết xong tờ giấy, lúc ra cửa thì bị Nghiêm Dung Chi gọi lại.

Nghiêm Dung Chi vẫn hỏi chuyện về Lâm Thù Văn, mãi đến khi bị người trong phòng thúc giục, hắn mới để Tần Nguyên đi, rồi quay người bước vào phòng.

Lúc này, Lâm Thù Văn vẫn ngơ ngác dựa trên sập, tay đặt trên bụng, ngẩng đầu hỏi: "Sao lại mang thai, nên làm gì bây giờ?"

Mới vừa rồi được Tần Nguyên kiểm tra một phen, hơn nữa, ngày thường cũng được chăm sóc chu đáo, dựa theo tình trạng hiện tại của Lâm Thù Văn, có thể giữ lại đứa nhỏ này.

Hai người thành hôn mấy năm, chưa từng cưỡng cầu có con, huống chi thường ngày Nghiêm Dung Chi lo cậu sẽ bị sốt, ngã bệnh, sẽ không để lại bên trong.

Nhưng sau một khoảng thời gian dài, Lâm Thù Văn cảm thấy không có gì đáng ngại, nhiều lần quấn lấy Nghiêm Dung Chi có lúc sẽ mất khống chế, có khi tắm chậm một chút, thời gian có hơi dài.

Nghiêm Dung Chi khẽ vuốt tóc mai của Lâm Thù Văn, đến khi quản sự đem thuốc vào nhà, hắn nhận lấy, thổi nguội rồi mới chậm rãi đút Lâm Thù Văn uống.

Nước thuốc quá đắng, Lâm Thù Văn uống mấy ngụm, giọng nói có chút khàn. Nếu là trước đây, cậu chắc chắn sẽ càm ràm mấy câu với nam nhân, có thể uống ít được bao nhiêu hay bấy nhiêu, hoặc năn nỉ đối phương cho thêm mấy muỗng mật ong vào nước thuốc.

Nhưng giờ đã khác trước, cậu nhẹ nhàng vỗ bụng, nhỏ giọng thở dài, ngại dùng muỗng uống chậm quá, bèn cầm lấy chén thuốc, giọng nói có hơi buồn, ngửa đầu uống từng ngụm.

Đôi mày thanh tú của cậu nhăn lại, vì cổ họng quá đắng, toàn bộ cơ thể run rẩy.

Nghiêm Dung Chi mở hộp gỗ khắc hoa bên cạnh, lấy ra một viên thủy tinh mật đường, Lâm Thù Văn vừa buông chén xuống liền vội vàng nhét vào trong miệng cậu.

Trong lúc đó, một tay khác của Nghiêm Dung Chi vẫn luôn cầm quạt, quạt gió cho cậu.

Sau khi mang thai, cơ thể trở nên mẫn cảm hơn nhiều, cũng càng thêm sợ nóng, trong phòng ngủ không thể đặt nhiều khối băng quá, chỉ có thể để Nghiêm Dung Chi cực khổ nhiều hơn.

Uống xong thuốc, Lâm Thù Văn mơ màng sắp ngủ, mí mắt càng ngày càng nặng. Cậu được Nghiêm Dung Chi ôm về giường, nghe đối phương hỏi: "Ngày mai muốn ăn gì?"

Đôi mắt Lâm Thù Văn chậm rãi động đậy, trước giờ cậu luôn thích ăn thanh đạm, lúc này lại mơ màng nói: "Muốn ăn cá hầm cải chua, sườn xào chua ngọt..."

Thuận miệng nói ra vài món ăn, đều là món có vị chua ngọt.

Nghiêm Dung Chi đều nhớ rõ trong lòng.

******

Thai kỳ của Lâm Thù Văn vẫn tương đối ổn định, nhưng thời gian trôi qua cũng không quá thoải mái.

Tuy rằng cậu không muốn làm ầm ĩ, nhưng trong cơ thể dường như luôn có một cảm giác khiến cậu không thể bình tĩnh nỗi, ban đầu còn có thể tự nhủ với bản thân để chuyển sự chú ý, cố gắng yêu quý cơ thể mình.

Nhưng dần dần, tần suất nổi giận trở nên càng ngày càng nhiều.

Sau nửa đêm, Nghiêm Dung Chi chợt tỉnh giấc, đối diện với một đôi mắt lấp lánh.

Trời nóng, hơn nữa Lâm Thù Văn mang thai, trước khi ngủ đều phải để Nghiêm Dung Chi vỗ về rất lâu. Gần giờ Tý (23h-1h) mới thấy buồn ngủ, lúc này cách lúc cậu ngủ mất e là còn chưa đến hai canh giờ.

Nghiêm Dung Chi gần như theo bản năng ôm người vào lòng, một tay khác nhẹ nhàng phe phẩy cây quạt.

"Sao lại không ngủ thế?"

Lâm Thù Văn nói: "Mấy ngày nay không ăn thì ngủ, còn rất tỉnh táo."

Bản thân cậu cảm thấy tinh thần phấn chấn ngủ không được, nhưng không muốn làm phiền Nghiêm Dung Chi nghỉ ngơi, rốt cuộc đối phương lúc nào cũng chăm sóc mình.

Vậy nên, Lâm Thù Văn duỗi tay che đôi mắt của Nghiêm Dung Chi lại, học theo cách đối phương dỗ mình ngủ, nhỏ giọng nói: "Chàng mau nhắm mắt lại ngủ đi, ta không làm phiền chàng."

Nghiêm Dung Chi làm gì còn tâm trạng để nghỉ ngơi, dứt khoát thấp giọng kể chuyện xưa cho cậu nghe, đến khi trời tờ mờ sáng, người trong lòng mới hoàn toàn thả lỏng cơ thể, ngủ thiếp đi.

Buổi sáng, Nghiêm Dung Chi cũng không đánh thức người đang say ngủ, mà nâng mặt Lâm Thù Văn gối lên đầu gối mình, bưng chén cháo dinh dưỡng lên, từ từ thổi nguội, rồi đưa đến đôi môi mềm mại kia.

"Cục cưng há miệng, ăn một chút nào."

Người ngủ say đến không biết trời trăng mây nước gì dường như có thể cảm nhận được, vô cùng phối hợp hơi hé miệng, chậm rãi nuốt hết nửa chén cháo, sau đó được Nghiêm Dung Chi đặt lại trên giường lần nữa, tiếp tục đi gặp Chu Công (*).

(*) ý nói đi ngủ, do Chu Công có tầm ảnh hưởng và đóng góp vô cùng to lớn khiến ai cũng mong muốn được gặp mặt, cho nên câu "kiến Chu Công khứ liễu" được ra đời, ý là nằm mơ để gặp được Chu Công.

Ngay cả cửa hàng Lâm Thù Văn cũng rất ít khi ra đó, ngẫu nhiên đi một lần cũng không thể cưỡi ngựa, mà ngồi xe ngựa mềm mại, thoải mái, nếu có chuyện khẩn cấp cần ra ngoài xử lý, Nghiêm Dung Chi sẽ luôn đi cùng cậu.

Tóm lại Lâm Thù Văn không thể vất vả, hoàn toàn được thư giãn, rảnh rỗi, thường ngày đọc chút sách, viết chữ một lát, còn lại thì không phải ăn chính là ngủ, mặt và vòng eo giờ đây mượt mà thấy rõ.

Cậu nằm trên giường xoa bóp eo của mình, quần áo rộng thùng thình, mặc lên cũng không nhìn ra cái gì, nhưng cảm giác lúc chạm vào không thể che đi.

Sau chính ngọ, đầu Lâm Thù Văn nghiêng qua nghiêng lại, né tránh chén canh hạt sen tổ yến do Nghiêm Dung Chi đút, lắc đầu, nói: "Không thể cứ ăn hết như vậy," nhẹ nhàng cau mày, "Nghiêm Dung Chi, chàng không phát hiện sao, ta béo lên rất nhiều rồi."

Nghiêm Dung Chi nói: "Không mập, vừa lúc thích hợp."

Rồi khuyên: "Thời gian đặc biệt, không thể để cục cưng và cục vàng bị đói dù chỉ một chút."

Lâm Thù Văn: "...Nó đâu có đói, nó ăn nhiều lắm."

Lâm Thù Văn quy hết những thứ mình thèm ăn từ trước đến nay cho đứa con trong bụng, là do nó thèm ăn, còn ý đồ lý luận: "Nghiêm Dung Chi, ta thật sự không muốn ăn, nó còn chưa ra mà, chàng cho nó ăn nhiều như vậy, có phải là quá chiều chuộng nó rồi không?"

Cuối cùng, Lâm Thù Văn vẫn bị đút mấy muỗng canh tổ yến, trong lòng âm thầm thở dài, lo lắng về vòng eo càng ngày càng nhiều thịt của mình, sợ rằng một ngày kia, Nghiêm Dung Chi không thể ôm mình nỗi nữa.

Bình Luận (0)
Comment