Có lẽ do thể chất của Lâm Thù Văn, mấy tháng đầu mang thai, ngoại trừ eo bụng mềm mại và nhiều thịt hơn, cũng không có biểu hiện rõ, mặc quần áo rộng rãi, thoải mái một chút, nếu không để ý kỹ, thật đúng là không thể nhận ra cậu đã có thai.
Trong suốt mùa hè oi bức, suốt ngày cậu đều ở trong phòng, ăn ăn ngủ ngủ, lúc tỉnh thì đọc chút thoại bản, nếu ở cửa hàng có gì cần chưởng quầy giải quyết, đều do Nghiêm Dung Chi thay cậu xử lý.
Cậu cảm thấy như vậy không tốt lắm, nhưng Nghiêm Dung Chi không ngừng nói như vậy không sao, dần dần cũng không còn kiên trì nữa.
Hai tháng trôi qua, mùa thu đã đến, Lâm Thù Văn ăn uống càng thêm ngon miệng, thỉnh thoảng có phiền muộn, nhưng cũng không gặp phải những dấu hiệu nôn nghén hay khó chịu như trước.
Lúc Tần Nguyên kiểm tra sức khỏe cho cậu, không ngừng khen ngợi sự săn sóc của đứa nhỏ.
Lâm Thù Văn vỗ nhẹ lên bụng mình, thầm nghĩ đứa nhỏ như thế làm cậu bớt lo, cậu chỉ đi xem sổ sách tháng trước của cửa hàng nên không ngại, vì thế chầm chậm đi về thư phòng.
Sổ sách được đặt trên tầng cao giá sách, ngày xưa cậu có thể nhẹ nhàng lấy xuống, nhưng hiện giờ có thai, dù bụng không quá rõ ràng, nhưng trọng lượng vẫn có, cậu lo lắng chạm phải bụng, cánh tay dùng sức nâng lên, chân cũng cố gắng đứng vững, cẩn thận vô cùng.
Mùi hương gỗ quen thuộc tỏa ra sau lưng, Nghiêm Dung Chi đẩy sổ sách về lại chỗ cũ.
Lâm Thù Văn: "...!"
Cậu quay đầu lại, Nghiêm Dung Chi đỡ lấy eo cậu, dẫn cậu đến ngồi lên ghế hoa cúc lê.
"Ta muốn xem sổ sách một lát, chỉ một lát thôi."
Nghiêm Dung Chi nghĩ ngợi nói: "Trước mắt có hai việc, em chọn cái nào, ta đều ở cùng em."
Lâm Thù Văn xốc lên tinh thần.
Nghiêm Dung Chi: "Một là xem sổ sách, thời gian không thể quá nửa canh giờ. Hai là theo ta đi xem xiêm y."
Vào thu, bụng của Lâm Thù Văn sẽ càng lúc càng lớn, xiêm y giữ ấm rộng rãi cần làm không ít, dự định làm thêm quần áo cho cả bé con, cho nên Lâm Thù Văn muốn tự mình đi thử quần áo mới, cũng chọn lựa xiêm y cho bé con.
Nghiêm Dung Chi muốn cho cậu chọn một trong hai việc đó, đón nhận đôi mắt sâu thẳm đầy kiên nhẫn của đối phương, chần chờ một lát, rồi không chút do dự lựa chọn cái thứ hai.
Thật ra Lâm Thù Văn cũng rất muốn lựa xiêm y cho bé cưng, cậu vừa đi vừa hỏi: "Xiêm y làm đến mấy tuổi thế?"
Cánh tay Nghiêm Dung Chi đỡ bụng và vai lưng của cậu, đôi mắt cụp xuống, vẫn luôn nhìn bước chân của Lâm Thù Văn, sợ cậu trượt té.
"Từ lúc sinh ra đến khi hai tuổi, đều làm hết."
Lâm Thù Văn kinh ngạc: "Nhiều vậy hả?"
Chờ đến khi vào phòng, không chỉ thấy rất nhiều đồ mới cho bé cưng, Lâm Thù Văn cũng được may mấy bộ theo sự thay đổi của bụng cậu mỗi tháng, bao gồm cả những bộ đồ mặc sau sinh, những bộ quần áo mới đặt mua đủ để cậu thay mỗi ngày một bộ mới.
Lâm Thù Văn chạm vào thước vải mới tinh, mềm mại, nhỏ giọng hỏi: "Có phải nhiều quá rồi không?"
Nghiêm Dung Chi nhướng mày: "Sao có thể?"
Nói rồi cầm lấy bộ đồ mới, nghiêm túc ướm thử cho cậu, nét mặt chuyên chú hơn cả lúc trước đây xem sổ sách.
Lâm Thù Văn nghe lời, nam nhân kêu cậu nâng tay thì cậu nâng, chân cũng ngoan ngoãn duỗi thẳng.
Đối phương thay cậu đổi mấy bộ đồ mới có kích cỡ không vừa người, còn cậu thì sờ mấy bộ đồ khác, lẩm bẩm tự nói: "Không biết bé cưng là nam hay nữ, lớn lên giống chàng hơn hay là giống ta hơn?"
******
Đến khi vào đông, trời càng ngày càng lạnh, Lâm Thù Văn cũng vì bụng càng lúc càng lớn mà hành động bất tiện.
Hai chân cậu bắt đầu sưng vù, bé con từng được bọn họ khen rất ngoan cũng bắt đầu có hơi quậy.
Đêm khuya, trong miệng Lâm Thù Văn nhẹ nhàng thốt ra tiếng nức nở, nhíu mày nhìn chằm chằm cái bụng có động tĩnh.
Nghiêm Dung Chi nắm lấy mu bàn tay ướt mồ hôi của cậu, nghiêng nửa người qua: "Lại quậy em à?"
Còn chưa dứt lời, nét mặt nghiêm túc nhìn bé con đang quậy trong bụng Lâm Thù Văn.
"Cha con bị con quậy đến mức không thoải mái, không được quậy nữa, nhanh nghỉ ngơi đi."
Lâm Thù Văn nói: "Còn chưa sinh ra, bé cưng có thể nghe được giọng chúng ta không, còn nhỏ như vậy nữa, có thể nghe hiểu sao?"
Nghiêm Dung Chi: "Có lẽ sẽ hiểu."
Như lời Nghiêm Dung Chi nói, bé con dường như hiểu được ý tứ trong lời nói, chỉ một lát sau đã ngừng nghỉ, Lâm Thù Văn nhìn cái bụng bất động, chậm rãi thở ra một hơi.
Sáng sớm hôm sau, chân cậu không thoải mái, kéo lại quần áo dựa vào trên sập, Nghiêm Dung Chi thì ngồi trên cái ghế đẩu dưới sập, nhẹ nhàng nâng hai chân cậu lên, lòng bàn tay ấm áp vừa xoa vừa vỗ cẳng chân sưng vù, đề phòng Lâm Thù Văn bị chuột rút.
Những việc này mỗi ngày đều phải làm, Nghiêm Dung Chi cũng không vì bất kỳ chuyện gì mà mất kiên nhẫn.
Xoa chân xong, lúc dùng bữa sáng Lâm Thù Văn lại bắt đầu thấy buồn nôn, gương mặt mượt mà tựa vào cánh tay, uể oải, không có mấy tinh thần.
Ba tháng cuối cùng, Lâm Thù Văn cứ bị dày vò như vậy rồi mới chậm rãi đón chào bé con ra đời.
******
Đông đi xuân về, vào đêm mưa thứ nhất sau khi vào xuân, Tần Nguyên bận rộn trong phòng sinh sản.
Lâm Thù Văn thật sự rất đau, ánh mắt mông lung, mơ hồ nghe thấy Nghiêm Dung Chi nói chuyện bên tai cậu, tay phải vẫn luôn được đối phương nắm chặt.
Mãi đến khi gần đến bình minh, bé con trong bụng mới được sinh ra, hai cha con Lâm Thù Văn đều bình an, nhưng cậu đã không còn nhiều sức, trước khi hôn mê còn muốn liếc mắt nhìn bé con mới sinh một cái, cậu thật sự quá mệt, một giấc ngủ này ước chừng ngủ mất hai ngày.
Mưa xuân kéo dài, trong phòng ngủ ấm áp, khô ráo, thỉnh thoảng vang lên tiếng khóc của trẻ sơ sinh.
Lâm Thù Văn mặc xiêm y rộng rãi, mềm mại, dựa vào lòng ngực Nghiêm Dung Chi uống canh gà, ngón tay thỉnh thoảng chọc bé con một cái, chạm vào khuôn mặt mềm mại như đậu hủ của bé cưng.
Lâm Thù Văn nói không sai, mấy tháng mang thai, đồ ăn đều bị bé con ăn hết, ăn đến vô cùng béo, cũng làm Lâm Thù Văn lúc sinh chịu tội không ít.
Bé con là con trai, mặt mày giống Nghiêm Dung Chi, lúc cười rộ lên thì giống Lâm Thù Văn.
Lâm Thù Văn chọc bé con một lát, uống canh gà xong, sau đó không lâu thì ngủ mất, một tháng hậu sản này cậu dường như đều nằm trên giường tĩnh dưỡng, lúc cần phải xuống giường, chân không chạm đất, đều do Nghiêm Dung Chi ôm cậu đi xử lý.
Lúc vào hè, Lâm Thù Văn ra khỏi phòng, khí hậu từ ấm chuyển sang nóng, cậu quay đầu nhìn xe đẩy bé con, sau đó đẩy bé con ra ngoài.
Nghiêm Dung Chi bưng một mâm trái cây cắt sẵn quay về phòng, không thấy người đâu, bèn xoay người đến chỗ xích đu, ôm Lâm Thù Văn vào lòng.
Sắc mặt Lâm Thù Văn hồng hào, thịt mềm trên eo vẫn còn, ôm lên giống một cục bông, lúc rảnh rỗi Nghiêm Dung Chi đều sẽ kéo cậu đến bên cạnh, ôm một cái.
"Ăn chút gì đi."
Lâm Thù Văn hé miệng ăn trái cây được đưa tới bên môi, ăn xong mới nói: "Thịt trên người ta hình như không giảm đi chút nào."
Nghiêm Dung Chi lau nước sốt dính bên miệng cậu: "Không sao."
Rồi đi xem bé con trong xe đẩy, thấy bé nhìn chằm chằm chim sẻ bay lượn trên bầu trời, bèn cúi đầu hôn lên trán Lâm Thù Văn, rồi m.út hôn cánh môi mềm mại, ngọt thanh.
Đã hơn một năm, Nghiêm Dung Chi gần như đều kiềm chế. Nghĩ đến đây, cách lớp quần áo mùa hè vu.ốt ve da thịt Lâm Thù Văn, hô hấp dần trầm xuống.
Lâm Thù Văn ôm cổ nam nhân, thanh âm vừa mới phát ra, nâng mắt lên đúng lúc bắt gặp đôi mắt long lanh, sáng ngời của bé con.
"..." Cậu có ý định đẩy Nghiêm Dung Chi ra, "Bé cưng đang nhìn chúng ta..."
Nghiêm Dung Chi liếc mắt, để quản sự tới chăm sóc bé con trước, còn mình thì ôm Lâm Thù Văn vào phòng ngủ.
Hắn nói: "Ta đã chờ từ mùa hè năm trước đến năm nay."
Dù vẫn đang là ban này, Nghiêm Dung Chi lúc này rất kiên định ôm người trong lòng ngực vào phòng, nhất thời không khống chế được sức lực, lòng bàn tay xé hư quần áo mùa hè mềm mại bên dưới.
Hắn nắm lấy mắt cá chân trắng nõn, xinh đẹp của Lâm Thù Văn, kéo về phía mình.