Edit + beta: Iris
Mặc dù không biết vì sao tự dưng Tần Giác muốn quản chữ viết của anh, nhưng tiểu sư đệ nói không sai, chữ của anh quả thật quá xấu, nên luyện.
Đáng tiếc, đạo lý đúng là như vậy, ngoài mặt thì Quý Từ công nhận, nhưng trong lòng lại cực kỳ phản nghịch.
Tu tiên đã rất khó khăn rồi, lại còn phải luyện chữ, Quý Từ cảm thấy chỉ cần tiểu sư đệ đọc hiểu chữ của mình là được rồi.
Huống chi, trên thế giới này cũng không phải chỉ có mình anh là viết chữ xấu.
Quý Từ quay đầu lại hỏi Minh Viễn: “Ngươi nói xem có phải không?”
Động tác viết chữ của Minh Viễn khựng lại, mờ mịt nhìn anh, hiển nhiên không hiểu vì sao Quý Từ đột nhiên hỏi một câu như vậy.
Nhưng cho dù là vậy, nó vẫn rất nể tình gật đầu một cái.
Quý Từ sảng khoái, tiếp tục nghịch ngợm luyện chữ to xấu xí trên giấy Tuyên Thành.
Lại viết thêm khoảng nửa canh giờ, tai Quý Từ khẽ nhúc nhích, nhận ra có tiếng bước chân đang đến gần, anh lập tức thu Minh Viễn vào.
Cây bút son mà Minh Viễn dùng cũng bị Quý Từ nhanh chóng thu vào Giới Tử Hoàn.
Sau khi làm xong hết mọi thứ, anh thong thả cầm bút tiếp tục bôi bôi vẽ vẽ lên giấy Tuyên Thành.
Đến khi Tần Giác đi vào, chỉ nhìn thấy sư huynh nghiêm túc luyện chữ bên bàn.
Y hơi vui mừng:
“Sư huynh vẫn luôn luyện chữ à?”
Quý Từ chớp chớp mắt: “Tất nhiên rồi, tiểu sư đệ sắp xếp nhiệm vụ, ta sao có thể chậm trễ?”
Nghe vậy, độ cong bên môi Tần Giác sâu hơn một chút.
Y cầm chén nước đường vừa nấu xong, thong thả đi tới.
Khi Tần Giác nhìn đống chữ to như bò trên bàn, thoáng chốc rơi vào im lặng.
Quý Từ còn rất đắc ý: “Ta viết rất nghiêm túc, không hề lười biếng!”
Tần Giác: “…”
“Ừm, rất tốt.” Nói xong, y bình tĩnh dời bảng chữ mẫu cay mắt sang một bên, đè bàn tay đang cầm bút son của Quý Từ lại, thuận tiện đưa chén nước đường qua, “Sư huynh nghỉ ngơi chút đi, đây.”
Mặc dù chữ của sư huynh thật sự rất khó coi, nhưng sư huynh đã rất cố gắng luyện chữ, y còn có thể làm gì nữa?
Mọi chuyện chỉ cần trả giá nỗ lực, sau này chắc chắn sẽ có kết quả.
Tần Giác tin chắc vào điều này.
Quý Từ thấy y không phát hiện ra, lập tức vui vẻ nhận lấy chén nước đường, không hề chột dạ chút nào.
Ngại ghê, anh có thể lừa được Tần Giác, đó là do anh có bản lĩnh.
Nếu đổi lại là người khác, có thể lừa được hay không vẫn chưa chắc!
Quý Từ vui rạo rực uống một hơi cạn sạch chén nước đường.
Bên này, Tần Giác mở hộp gỗ Uất Trì đưa đến.
Hộp gỗ này được làm rất tinh xảo, có thể kéo ra giống ngăn kéo, cũng có thể mở bên trái bên phải giống tủ đồ, mỗi tầng chia làm vài ngăn nhỏ, tấm vải lụa phân loại thảo dược được đặt trong ngăn nhỏ.
Mặc dù rất không thích Uất Trì, nhưng Uất Trì quả thật làm chuyện này rất tốt.
Tần Giác cố đè nén khó chịu xuống đáy lòng, bắt đầu đối chiếu từng thảo dược trong hộp gỗ với thảo dược được ghi chép trên tấm vải lụa.
Qua khoảng nửa canh giờ, cuối cùng dừng lại nói một cách sâu xa:
“Không thiếu loại nào, hắn đúng là quan tâm đến sư huynh thật.”
Quý Từ nhìn y một cái, biết đứa nhỏ này lại ghen, anh vuốt lông một cách thành thạo:
“Đúng vậy, nhưng hắn cũng không lỗ. Chỉ kiếm một phần thảo dược đã đổi được cơ hội thông thương giữa thành Đồng Cốt và Đại Lương, thấy thế nào cũng là hắn lời.”
Nghe thế, Tần Giác khẽ nhướng đuôi lông mày: “Cơ hội thông thương?”
Vì vậy Quý Từ nói rõ giao dịch mở đường của bọn họ cho Tần Giác.
Sau khi nghe xong, mắt Tần Giác khẽ di chuyển: “Sư huynh luôn phân chia rõ ràng người và sự việc như vậy sao?”
“Đó là điều dĩ nhiên.” Quý Từ tiện tay cuộn một góc tờ giấy Tuyên Thành lại, sau đó nói, “Ta và hắn không thân cũng chẳng quen, hắn đã tận tâm tận lực hỗ trợ đến vậy, nếu không trao đổi chút gì đó, ta sẽ luôn băn khoăn.”
Sau khi nói xong, Quý Từ cảm thấy hơi đói, bất mãn nói:
“Đệ bận rộn ở bên ngoài lâu như vậy mà chỉ có một chén nước đường thôi sao?”
Tần Giác: “Không có, còn làm đồ ăn nữa.”
Nghe vậy, Quý Từ lập tức đẩy đẩy cánh tay Tần Giác, nói cực kỳ tự nhiên:
“Vậy sao đệ không nhanh đưa đồ ăn vào? Tiểu gia ta sắp chết đói rồi.”
Nhìn anh vênh mặt hất hàm sai khiến như lẽ đương nhiên, trong mắt Tần Giác hiện lên ý cười, y đứng dậy:
“Vâng, để đệ bưng đồ ăn vào giúp sư huynh.”
Sư huynh của y phân rõ giới hạn với Uất Trì, nhưng lại có thể sai sử y bất cứ chuyện gì một cách tự nhiên.
Có phải chứng tỏ trong lòng sư huynh, y khác với những người khác không? Là loại quan hệ thân mật khắng khít, hoàn toàn có thể giao phó sau lưng và chân thành, cho dù có cố gắng trả giá mọi thứ cũng sẽ không cảm thấy hổ thẹn.
……
Thảo dược để chế thuốc giải cổ độc đã đầy đủ, nhưng vẫn chưa có tin tức về độc trùng.
Quý nhìn tấm vải lụa đến choáng váng, gần như có thể hình dung rõ hình dạng của những độc trùng đó trong đầu.
Độc trùng khó tìm hơn thảo dược nhiều.
Hơn nữa, các độc tính của độc trùng được ghi trên tấm vải lụa khiến cho người ta sợ hãi, hơi vô ý một chút là ngoẻo ngay lập tức.
Mấy ngày nay, Tần Giác không chịu để anh lên núi bắt sâu.
Y phải học thuộc lòng, đọc làu làu tên độc trùng, bề ngoài, tập tính mới có thể lên núi.
Đương nhiên, Tần Giác cũng yêu cầu anh cũng phải làm như thế.
Khi biết còn phải tìm độc trùng, ngay cả Uất Trì cũng lắp bắp kinh hãi.
Đến cả người bản địa Tây Vực cũng không dám chạm vào sâu trên núi, bởi vì những con sâu này đều có kịch độc, rất dễ gây chết người, ai mà ngờ người Trung Nguyên lại dùng sâu làm cổ độc và thuốc giải.
Uất Trì cảm thán: “Người Trung Nguyên các ngươi đúng là lớn mật.”
Quý Từ phàn nàn trong lòng, làm gì có người Trung Nguyên nào lớn mật, rõ ràng là một mình Cô Hồng trưởng lão lớn mật.
Không điều tra thì không biết, một khi điều tra thì bị dọa cho nhảy dựng, những con độc trùng này, không có con nào tốt lành hết.
Cuối cùng, sau vài ngày chuẩn bị, bọn họ lại bước lên mấy ngọn núi lớn trong Bình Khương Môn.
Độc trùng khó tìm hơn thảo dược, Quý Từ cầm theo lồng sắt nhỏ chuyên dùng để nhốt sâu, tìm kiếm độc trùng trong các huyệt động và dưới những tảng đá lớn.
Tìm suốt một ngày, cũng chỉ tìm được một phần ba độc trùng.
Mặt trời xuống núi, Quý Từ ngồi dựa vào một cây tùng nghiêng nghiêng trên đỉnh núi, gác một chân lên đầu gối Tần Giác, mở nắp lồng nhỏ nhìn thoáng qua.
Bên trong chi chít độc trùng, về cơ bản đều là bọ cánh cứng, càng và vỏ có màu tím đen, có vài con còn phản xạ ra màu lam nhạt.
Quý Từ “chậc” một tiếng:
“Mấy con độc trùng này trông rất độc đáo, đến khi chúng ta bắt đủ hết, chúng ta nên chế thuốc giải như thế nào?”
Tần Giác nửa quỳ trước người anh, dùng tay mát xa bắp chân đau nhức giúp Quý Từ, giọng bình tĩnh:
“Chỉ cần giao cho Trương Thiệu Viễn là được rồi, dù sao cũng từng tiến tu ở Thái Y Viện, có lẽ sẽ biết.”
Quý Từ suy nghĩ: “Cũng phải.”
“Chế ra giải dược càng sớm thì tiêu diệt cổ trùng trong linh thạch càng nhanh, vậy thì chúng ta hoàn toàn không cần phải chịu cọc nghiệp chướng này.”
Quý Từ vừa nói vừa đóng cái lồng lại.
Đầu ngón tay anh non mịn trắng nõn, khi nói chuyện luôn nhìn Tần Giác nên không phát hiện ra, trong lồng sắt có một độc trùng nhỏ đang giơ cái càng màu lam nhạt lên.
Khi Quý Từ khép cái lồng lại, một chiếc gai nhọn lập tức đâm vào đầu ngón tay anh!
Toàn thân anh run lên, cuống quýt đóng cái lồng lại.
Tần Giác chú ý tới hành động của anh: “Sao thế?”
Quý Từ cau chặt mày, nhìn vào bụng ngón trỏ tay phải của mình.
Đó là nơi bị càng của độc trùng đâm vào, trên miệng vết thương có màu xanh tím, hiện giờ đang rỉ chảy máu.
Tần Giác tức khắc biến sắc.