Edit + beta: Iris
Cuối cùng, Quý Từ bị Tần Giác ôm trở về.
Toàn thân anh mệt mỏi, đầu choáng váng, mọi thứ anh nhìn thấy đều cực kỳ mơ hồ đảo lộn.
Tần Giác ôm anh, Quý Từ lập tức ngã vào ngực y, ngơ ngác nhìn mặt y.
Sau một lúc lâu mới nói một câu:
“Tiểu sư đệ, sao đệ lại có năm cái đầu vậy?”
Giọng Tần Giác run rẩy: “Sư huynh, đừng ngủ.”
“Ta không có ngủ mà.” Quý Từ bất mãn nói, sau đó nói một cách chắc chắn, “Đệ có năm cái đầu, bốn con mắt, hai cái mũi, năm cái miệng.”
Quý Từ thất vọng nhìn xuống tay: “Đệ trở nên xấu quá đi mất, nhưng đệ yên tâm, ta sẽ không vứt bỏ đệ.”
Tần Giác muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Quý Từ dựa vào ngực y, có thể nghe thấy tiếng tim y đập càng lúc càng dồn dập.
“Thình thịch”, nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Quý Từ suy nghĩ, tim đập nhanh như vậy, lỡ như tiểu sư đệ nhà anh chết thì phải làm sao?
Không được, anh còn chưa chết, sao tiểu sư đệ có thể chết được?
Quý Từ sốt ruột, bắt đầu đấm vào ngực Tần Giác: “Đừng đập! Đừng đập! Có nghe không!”
Tần Giác đang đi được nửa đường thì bỗng bị đánh, hơi hoang mang cụp mắt nhìn sư huynh đang nằm trong lòng mình không biết đang nghĩ gì.
Thở dài.
“Sư huynh, đừng làm ồn.”
Y ôm Quý Từ đến tìm Uất Trì, xem thử hắn có biện pháp nào không.
Trên tấm vải lụa có ghi độc tính của độc trùng rất mãnh liệt, hơi vô ý một chút là sẽ chết bất đắc kỳ tử.
Tim Tần Giác quặn thắt lại.
Mới cách đây không lâu y vừa thổ lộ tâm ý với sư huynh, sao ngay lúc này sư huynh có thể xảy ra chuyện được?
Tim y đập như nổi trống, mồ hôi lạnh chảy ra từ trán và sau lưng, tay ôm sư huynh dùng sức đến mức trắng bệch.
Đôi mắt Quý Từ đã hơi vẩn đục.
Anh cố hết sức chớp mắt hai cái, mơ hồ nói: “Hình như ta… Không nhìn thấy nữa rồi.”
Lời này của anh như một chiếc rìu chém mạnh vào lòng Tần Giác.
Giọng y trở nên gian nan: “Vậy nhắm mắt lại đi.”
“Ồ.” Quý Từ nghe lời nhắm mắt lại, hô hấp dần trở nên bằng phẳng.
Như thể đang ngủ say.
Một giọt nước mắt nóng hổi rơi lên trán Quý Từ, anh khó chịu cử động cơ thể.
Tần Giác ôm Quý Từ chặt hơn, y cúi đầu, hôn lên trán Quý Từ một cách trân quý.
……
Khi Tần Giác đột nhập vào phủ môn chủ, Uất Trì đang thảo luận chuyện kinh doanh với Đại Lương cùng các trưởng lão Bình Khương Môn.
Cửa phòng họp bị phá tung, Uất Trì giật mình quăng tách trà.
Sau khi thấy rõ mặt người đến, hắn nhíu mày: “Ngươi nổi điên gì vậy?!”
Tần Giác không trả lời, y bước nhanh đến, giọng khàn khàn:
“Sư huynh bị độc trùng cắn, tìm y sư đến đây, nhanh!”
Vừa dứt lời, con ngươi Uất Trì co rụt lại, nhìn Quý Từ nằm trong lòng y, sắc mặt tức khắc trắng bệch.
Hắn đứng dậy:
“Gọi Gia Đạt Mộc đến đây, ngây ra đó làm gì?!”
Các vị trưởng lão bên cạnh vẫn chưa hoàn hồn, vội đẩy đệ tử đi tìm Gia Đạt Mộc.
Tay Uất Trì run lên: “Là độc trùng nào?”
Tần Giác không nói chuyện, y lấy lồng sắt chứa độc trùng ra, mở nắp ra:
“Con trên cùng.”
Sau khi thấy rõ, Uất Trì nhắm mắt lại: “Thiên Khôi Giáp, sao lại là Thiên Khôi Giáp?”
Nghe giọng điệu của hắn, tim Tần Giác trở nên nặng nề: “... Có ý gì?”
Uất Trì hung hăng lườm y, môi cong lên nụ cười châm chọc:
“Ngay cả bảo vệ hắn cũng không làm được, phế vật.”
Lúc này, Tần Giác hiếm khi không đáp trả.
Uất Trì nhìn y là lại tức: “Cắn chỗ nào?”
Tần Giác cầm tay kia của Quý Từ lên.
Uất Trì nhìn thoáng qua, phát hiện Tần Giác đã thực hiện một số xử lý đơn giản.
Có vẻ như là đã ép máu độc ra ngoài, sử dụng đai lưng buộc quanh cổ tay Quý Từ, phòng ngừa độc tố chảy ngược.
Thiên Khôi Giáp, là một trong mười độc trùng độc nhất Tây Vực.
Sau khi bị nó cắn, đầu óc không tỉnh táo, tay chân mềm nhũn, cũng có triệu chứng là mù điếc tạm thời.
Nếu trong vòng 10 ngày không thể giải được loại độc này sẽ chết bất đắc kỳ tử.
Cho dù có dựa vào các loại thuốc quý để giữ mạng, các triệu chứng kể trên cũng sẽ không biến mất.
Uất Trì ôm Quý Từ ra khỏi ngực Tần Giác, bước nhanh vào trong phòng.
Tất cả những yếu tố bên ngoài đều không ảnh hưởng đến Quý Từ.
Anh cảm thấy triệu chứng hiện giờ của mình không khác gì lúc ăn nấm độc là mấy, không những sinh ra ảo giác mà còn choáng váng.
Điều duy nhất khác biệt chính là, mắt anh bây giờ không thấy được gì.
Mùi cúc vạn thọ quanh quẩn ở chóp mũi biến mất khiến Quý Từ cực kỳ bất an.
Anh mở to đôi mắt đờ đẫn, cố gắng vỗ vào cánh tay đang vòng qua vai và đầu gối của mình, sốt ruột nói:
“Ngươi là ai, tiểu sư đệ của ta đâu?”
Bước chân Uất Trì không ngừng lại, mày cau lại thật chặt.
“Đừng làm ồn, giúp ngươi giải độc.”
Nghe những lời này, Quý Từ miễn cưỡng yên tĩnh hai giây.
Cũng không phải là vì anh không muốn làm ồn, mà là không hiểu vì sao tay chân dần mất hết sức lực.
Khi được đặt lên giường, Quý Từ còn lẩm bẩm:
“Tiểu sư đệ của ta đâu?”
Sắc mặt Uất Trì âm u khó lường.
Hắn thậm chí còn muốn bóp cổ Quý Từ rồi nói cho anh biết.
Tiểu sư đệ của anh đến cái rắm cũng không dùng được, bây giờ người duy nhất có thể cứu anh chỉ có Uất Trì hắn thôi, chỉ có thuộc hạ vu y Gia Đạt Mộc của hắn thôi.
Nhưng cuối cùng vẫn không nỡ ra tay.
Tần Giác đi từ bên ngoài vào, đúng lúc nghe thấy Quý Từ đang gọi tên mình.
Y vội vàng tiến lên, nắm lấy cổ tay Quý Từ.
Mùi cúc vạn thọ quen thuộc lại quanh quẩn nơi chóp mũi, lúc này Quý Từ mới thoáng yên tĩnh.
Trong im lặng, Uất Trì lạnh lùng nhìn bọn họ một lúc, sau đó bỗng túm cổ áo Tần Giác, đánh mạnh lên mặt y một đấm.
Tần Giác không né không tránh, bị nện một đấm.
Khóe miệng bị đánh cho xanh tím, máu rỉ ra.
Tần Giác không để ý đến Uất Trì đang nổi điên, chỉ nắm tay Quý Từ thật chặt.
Bọn họ ai cũng khó chịu.
Khi Gia Đạt Mộc đến nơi, Quý Từ đã hoàn toàn rơi vào trạng thái hôn mê sâu.
Gia Đạt Mộc đeo một nửa mặt nạ màu bạc, mái tóc đen nhánh, chỉ có vài sợi ở thái dương là màu trắng.
Hắn đặt tay lên cổ tay Quý Từ.
Sau một lúc lâu mới nói ra hai chữ:
“Khó giải.”
Ánh mắt Uất Trì trở nên âm u: “Vậy nghĩ cách chữa khỏi cho hắn.”
Nghe vậy, Gia Đạt Mộc nhìn thoáng qua thanh niên nằm trên giường, sau đó thở dài:
“Môn chủ, có thể cho ta xem là độc trùng nào gây hại không?”
Tần Giác đưa lồng sắt cho hắn: “Con trên cùng.”
Gia Đạt Mộc mở nắp lồng nhìn thoáng qua, sau khi nhìn thấy phẩm chất của con độc trùng màu xanh, hắn hơi sửng sốt, mày cau chặt lại:
“Độc trùng này đã tồn tại rất nhiều năm, ta không chắc có thể hoàn toàn chữa khỏi.”
Uất Trì nhìn anh chăm chú, đôi mắt đỏ ngầu:
“Vậy nghĩ cách đi, còn muốn ta nói bao nhiêu lần nữa hả!”
Gia Đạt Mộc mím môi: “Vâng.”
Hắn lấy trong lòng ra một chiếc túi nhỏ, lấy ra một viên thuốc, nhét vào miệng Quý Từ.
Trong lúc làm những động tác đó, ánh mắt Gia Đạt Mộc nhìn về phía hông Quý Từ.
… Sao chỗ đó lại sáng lên?
Hắn hơi do dự một chút rồi vươn tay sờ vào nơi đó.
Ngay sau đó, một ngọc bội rơi xuống giường.
Gia Đạt Mộc nhặt lên quan sát, phát hiện ngọc bội này thật sự phát ra ánh sáng mờ nhạt, bên trên có khắc bốn chữ Tam Thanh Đạo Tông, bên trái còn có một dấu ấn cá nhân.
Chữ bên trên hình như là —— Vân Thời.
Gia Đạt Mộc giơ ngọc bội lên:
“Môn chủ, ta phát hiện ra cái này.”
Đợi sau khi nhìn rõ, Tần Giác hơi nheo mắt lại.
……
Cùng lúc đó, Tam Thanh Đạo Tông, Thái Cực Điện.
Ngọc bội được đặt trên bàn, bị nghịch vô số lần bỗng lóe lên ánh sáng mờ nhạt trong giây lát.
Dư quang khóe mắt Vân Thời thấy ánh sáng lóe lên, sau đó đặt bút xuống, thích thú cầm ngọc bội lên.
Mái tóc dài màu tuyết trắng trông như thác nước, ngón tay thon dài của Vân Thời chạm vào dấu ấn cá nhân ở bên trái ngọc bội.
Sau khi vuốt ve một hồi, trong đại điện vang lên tiếng cười trầm thấp.
Vân Thời thong thả ngước mắt lên, giơ tay vẫy một tiểu tiên đồng đến bên cạnh, ra lệnh:
“Đi kêu Cô Hồng đến đây.”