Sau Khi Đòi Ly Hôn Mỹ Nhân Làm Tinh Cải Tà Quy Chính

Chương 223

Hai người nói xong, Lục Kiêu nhớ ra mình còn có một số việc phải giao cho Tống Trường Tĩnh nên bảo Tô Ngọc Kiều gọi anh ta quay lại. Tống Trường Tinh nghe điện thoại, dùng giọng điệu ai oán nói với Lục Kiêu ở đối diện: “Tôi tưởng anh cũng cúp điện thoại sau khi nói chuyện với vợ xong như lần trước chứ. Có chuyện gì vậy? Giờ lại nhớ ra quan tâm đến anh em à?!"

Lục Kiêu không để ý tới lời châm chọc của anh, đi thẳng vào chủ đề: “Tôi nhớ là đang chuẩn bị bổ sung thêm một số trạm gác dọc biên giới của các quân khu phải không?”

“Đúng vậy, hạ tầng xây dựng đã chuẩn bị xong.”

Khi nói chuyện công việc, giọng điệu của Tống Trường Tinh khôi phục bình thường, nhưng lại hơi khó hiểu: “Sao tự nhiên cậu lại quan tâm đến chuyện này?”

"Không có gì, chỉ là tôi thấy có một số ứng viên đặc biệt thích hợp, muốn giới thiệu cho lãnh đạo."

Lục Kiêu một tay vặn vẹo đốt ngón tay, vẻ mặt vô cảm gõ nhẹ lên bàn.

Tống Trường Tinh:

“...”

Tôi mà nghe anh nói tung tung đấy.

"Ồ, kể cho tôi nghe nhé?"

Than ôi, ai bảo đây là đồng đội tương lai rất quan trọng của mình cơ chứ.

Tuy nhiên, với tư cách là Chính ủy Tống, người tập trung vào tư duy chính trị trong thời gian rảnh rỗi, một người có gia đình hỗn loạn ngay cả vợ con cũng không quản được thì quả thực đáng bị chỉ trích.

Lục Kiêu không có mặt ở khu quân sự này nhưng anh cũng đang dùng cách của mình để trút giận thay vợ con mình, những người trong hội phụ nữ cũng hành động rất nhanh nhẹn, bọn họ quay đầu lại soạn thảo một kế hoạch mới và giao nó cho Giang Thanh.

Giang Thanh đọc xong, trực tiếp lấy bút phê chữ duyệt, phía dưới còn viết mấy dòng khen ngợi các đồng chí trong hội phụ nữ về trí thông minh và năng lực, còn thiếu điều mấy chữ “Tôi rất hài lòng với kế hoạch này" cũng viết ra nốt.

Bằng cách này, cuộc họp quan trọng đầu tiên của ủy ban gia đình quân khu đã được tổ chức để phê bình các thành viên trong gia đình quân nhân.

Sau bữa tối, mặt trời lặn chiếu ánh sáng lên sân khấu giản dị và dựng tạm thời ở quảng trường, chiếu sáng vài dòng chữ lớn viết trên giấy đỏ và mực đen phía sau.

Bốn chữ Đại Hội Phê Bình nổi bật dưới ánh hoàng hôn. Các chị em vợ quân nhân được các đồng chí ở hội phụ nữ thông báo đến tận nhà tập trung lại phía cuối sân khấu sau khi ăn xong.

Lúc này mọi người vẫn chưa biết hội nghị phê bình sẽ chỉ trích ai nhưng điều đó không ngăn cản họ tụ tập lại và bắt đầu nhiệt tình suy đoán.

"Tôi nói, liệu có phải phê bình cô ấy không? Lúc trước đã có rất nhiều ồn ào. Chẳng phải nó đã truyền khắp khu gia đình của chúng ta sao?"

Có người đứng ở phía sau ôm đứa trẻ đứng cùng với Trương Mai và La Tiểu Quyên, Tô Ngọc Kiều, đang đứng ở cùng nhau, nháy mắt ra hiệu.

“Cô nói như vậy tôi thấy thật sự có khả năng, nhưng không phải nghe nói trước đây cô ta đã tố cáo lên hội phụ nữ sao?”

"Cô ta đi tố cáo? Cô ta đúng là như thế mà còn dám đi tố cáo à?"

Giữa đám người, Điền Xuân ôm lấy con trai phản bác.

Nhưng dù nói như vậy nhưng không hiểu sao khi ngẩng đầu nhìn thấy hai chữ "phê bình", Điền Xuân bỗng nhiên thấy bất an trong lòng. Trong khoảng thời gian này, cô ta là một phần không thể thiếu trong những tin đồn ngày càng gay gắt lan truyền trong khu nhà quân nhân.

Không biết xuất phát từ tâm lý gì, nhưng ngay từ đầu sự đố kỵ và bất mãn của Điền Xuân đối với Tô Ngọc Kiều dần dần sinh ra cảm giác tức giận, cô ta cảm thấy cô ấy chỉ coi thường người khác, cho nên mới phớt lờ cô ta kể từ khi họ gặp nhau trên tàu.

Vì vậy, khi lần đầu tiên nghe tin đồn cô là con gái lớn của một nhà tư bản, Điền Xuân dường như đã tìm được lối thoát và kể lại tất cả những cảnh tượng mà cô ta nhìn thấy trên tàu và không thiếu thêm mắm dặm muối vào. Cái gì mà cô ấy rất kỹ tính trong việc đi tàu, thậm chí không cho ai ngồi trên giường của mình, cô ấy chỉ dùng đồ ăn và đồ uống ngon, thậm chí cô ấy còn nói rằng mình có người quen trên xe lửa.

Bình thường đây có thể chỉ là một số lời đàm tiếu vô hại nhưng vào lúc này, lại bị người có hứng thú nắm bắt được, trở thành cái gọi là bằng chứng chứng minh Tô Ngọc Kiều là giai cấp tiểu tư sản.

Về sau lời đồn thổi càng ngày càng thái quá, Điền Xuân có ảo tưởng mình không thua kém Tô Ngọc Kiều, khi người khác hỏi lại, cô lại bịa ra những điều chưa từng thấy, nói như thể thật sự đã nhìn thấy.

Cô ta hoàn toàn quên mất rằng nếu vợ chồng Tô Ngọc Kiều không vui lòng đổi chỗ cho cô khi mới gặp nhau thì cô sẽ bất tiện biết bao khi leo lên leo xuống là một người phụ nữ có hai con.

Dù Tô Ngọc Kiều không tiếp xúc nhiều với cô ta, khi cô ta nhờ giúp đỡ cô cũng không từ chối.

Mặt khác, dù là việc nhỏ nhất cô ta cũng không coi trọng, hiện tại lại đang trả thù, thực sự là người tốt mà không được báo đáp. Trình Lệ và Tống Hiểu đứng cách xa đám đông, họ không nói gì nhưng dường như họ đã xác định rằng Tô Ngọc Kiều sẽ không quay lại được, họ cảm thấy rằng đại hội phê bình này đã được chuẩn bị cho cô ấy, dự tính không lâu nữa ta chắc chắn đã bị trục xuất khỏi quân khu.

Mã Yến dẫn hai đứa trẻ lại gần, khi nước mũi của Kiều Nhị Bảo chạm đến khóe miệng, nó thè lưỡ ra liếm, rồi lại hút lại.

Tống Hiểu vô tình nhìn thấy lập tức cau mày kinh tởm, tránh xa thằng bé ra.

Mã Yến nhìn thấy nhưng cũng không nói gì, thậm chí còn mỉm cười nịnh nọt với hai người, giải thích:

“Hai ngày nay Nhị Bảo cảm lạnh, tôi lau cho nó bây giờ.”

Trình Lệ đã đến gặp cô trước đó và nói rằng cô có việc phải làm, điều này không chỉ giúp cô trả thù mà còn cho cô một công việc tốt trong quầy thuốc của bệnh viện quân đội sau khi sự việc kết thúc.

Vừa nghe có chuyện tốt như vậy, cô lập tức đồng ý.
Bình Luận (0)
Comment