Sau Khi Đòi Ly Hôn Mỹ Nhân Làm Tinh Cải Tà Quy Chính

Chương 224

Sau đó, cô ta không ngờ nhiệm vụ mà Trình Lệ giao cho cô ta chính là đối phó với Tô Ngọc Kiều, bọn họ nói cho cô ta biết một số tin tức, yêu cầu cô ta tìm cơ hội truyền miệng, hủy hoại danh tiếng của cô ấy, đuổi cô ấy ra khỏi khu quân sự, đây cũng là điều cô ta muốn.

Sự thật đã chứng minh, những việc này cô ta thực sự rất giỏi, chỉ mới mấy ngày, tin tức đã truyền khắp khu nhà quân nhân, thậm chí còn báo động người ở hội phụ nữ tới cửa.

"Hôm qua người của hội phụ nữ có đến nhà cô không? Cô đã nói gì với họ?"

Trình Lệ thận trọng hỏi cô ta. Cô ta sợ lời nói của Mã Yến quá không đáng tin, sẽ làm cho hội phụ nữ sinh nghi ngờ, liên lụy đến cô ta.

Khi Mã Yến nghĩ đến công việc mình sắp nhận, cô ta không quan tâm đến thái độ của họ mà vui vẻ nói: “Tôi không nói gì, chỉ hỏi tôi có biết ai là người đã lan truyền những tời đó trước không. Tất nhiên tôi đã nói là tôi không biết. "

“Lệ Lệ không sao đâu. Họ nghi ngờ tôi vì trước đây tôi có mâu thuẫn với Tô Ngọc Kiều nhưng chuyện này tôi không nói trực tiếp với ai, tôi nhờ người khác kể, họ cũng không hỏi được gì.”

Mã Yến lần này khó được thông minh nói với cô ta một cách tự mãn.

“Sau ngày hôm nay, xem cô ấy làm sao còn có can đảm ở lại đây.”

Mã Yến lén bĩu môi về phía Tô Ngọc Kiều, sau đó hơi lo lắng hỏi:

“Việc cô nhờ tôi làm đã hoàn thành, còn công việc thì sao?“

“Đừng nói chuyện này ở đây”

Tống Hiểu cau mày ngắt lời cô ta, liếc nhìn khung cảnh ồn ào xung quanh rồi nói:

“Chỉ cần nhớ rằng tôi sẽ không thất hứa.”

Mã Yến gật đầu, kìm nén sự hưng phấn, kiêu ngạo nhìn về phía Tô Ngọc Kiều, không khỏi nhếch lên khóe miệng.

Cuộc họp phê bình gần như đã sẵn sàng, đồng chí Thu Hà đứng trên sân khấu cầm chiếc micro và nói lớn:"Mọi người yên lặng, nghe tôi trình bày. Mục đích triệu tập mọi người hôm nay là gì? Chắc hẳn các đồng chí đã để ý đến những chữ to phía sau tôi thì cũng hiểu mà phải không?"

“Tôi sẽ không nói trước muốn phê bình điều gì và ai. Suy cho cùng, tôi muốn cho mọi người một cơ hội. Những người biết mình đã mắc sai lầm, nếu bây giờ mọi người chủ động đứng lên thừa nhận lỗi lầm của mình thì thôi. Tôi sẽ cho mọi người được hưởng khoan hồng.”

Thu Hà vừa nói, ánh mắt của cô vừa quét xuống, có người cảm thấy áy náy và tránh né ánh mắt của cô, trong khi những người khác lại làm như không có chuyện gì xảy ra, như thể họ thực sự không biết gì cả. Đợi hai phút vẫn không có ai tiến lên, Thu Hà chỉnh lại kính, vẻ mặt nghiêm nghị nói tiếp:

"Được rồi, xem ra không có ai chịu nhận lỗi. Sau đó tôi tuyên bố, cuộc họp phê bình của chúng ta đã chính thức bắt đầu."

"Bên ngoài có tiếng gì thế? Có phải mượn loa của trung đoàn không?"

Sư trưởng đang ăn tối với vợ ở nhà, vừa đặt bát đũa xuống thì nghe thấy bên ngoài có tiếng loa phát thanh khác thường.

Giang Thanh đã ăn xong đang đợi ông, nghe vậy thì nói:"Ông muốn biết thì đi theo em xem."

Sư trưởng ngồi yên, nghe thêm mấy câu nữa mới hiểu, cười nói:

“Lại do hội phụ nữ làm ra đúng không, lần này lại lớn như vậy à.”

Sau đó lắc đầu nói:“Anh nhúng tay vào làm gì, em tự xem rồi làm là được.”

"Tại sao anh lại không liên quan? Anh là lãnh đạo quân khu của chúng ta, chỗ nào cũng có trách nhiệm của anh, mau đi cùng em nhìn xem."

Giang Thanh kéo ông ra khỏi cửa. Lúc này sư trưởng mới nhận ra vợ mình là cố ý đợi mình nói chuyện, bị kéo đi mấy bước, dở khóc dở cười nói:

“Em à, được rồi, anh đi theo em là được chứ gì.”

Đại hội phê bình ở đây đã bắt đầu, Thu Hà bước xuống và được thay thế bằng một nữ đồng chí có giọng nói to hơn, trên tay cô ấy cầm một chồng giấy dày.

Với sự khuếch đại của micro, cộng với giọng nói lớn của nữ đồng chí, giọng nói này được truyền thẳng đến doanh trại quân đội ở tiền tuyến, một số binh sĩ tò mò tập trung lại bức tường sau bữa tối để nghe âm thanh.
Bình Luận (0)
Comment