*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Nếu không phải còn cách một khoảng cách, Doãn Tân cảm thấy cái mà mình nhận được có khả năng không phải là nước từ vòi phun, mà chính là một loạt bàn tay của Triệu Tiểu Tiên.
"Không có chuyện gì thì cô kêu loạn lên làm gì?" Doãn Tân tức giận giơ tay lên lau một chút nước ở trêи mặt mình, có biết là vừa nãy mấy tiếng kêu kia của Triệu Tiểu Tiên dọa cô sợ đến nỗi muốn bị bệnh hay không, còn tưởng người phụ nữ này té ngã đụng vào thứ gì đó hoặc là bị gì khác.
Kết quả là vừa mở cửa một cái, đánh rắm cũng không có.
Nhưng mà sau khi hỏi xong vẫn như cũ không nhận được câu trả lời, một lát sau mới nghe được bên trong phòng tắm ngoại trừ tiếng nước chảy, còn có tiếng khóc càng ngày càng lớn của Triệu Tiểu Tiên.
Vương bát đản, cứ như vậy hoàn toàn bị nhìn thấy hết!
Triệu Tiểu Tiên nghẹn khuất ngồi xổm trêи mặt đất, trong tay còn cầm cái vòi phun đang không ngừng chảy nước, vừa khóc vừa không quên đem đầu tóc của mình làm cho ướt hết.
"Uy! Cô khóc cái gì chứ?" Doãn Tân đau đầu nói: "Tôi cái gì cũng không nhìn thấy..."
Lời còn chưa nói hết, cảm xúc của cái người ở bên trong càng mất khống chế, tiếng khóc càng lớn hơn nữa. "Cô câm miệng, hu hu, oa oa..."
"...Là do cô quên khóa cửa có được hay không, tôi cũng là bị cô dọa..." Quả thật Doãn Tân cũng không biết nên nói cái gì mới tốt, người bên trong ngoại trừ khóc đến rối tinh rối mù cũng không cho cô bất kỳ phản hồi nào.
"Được được được, việc này cứ trách tôi, cô đừng khóc nữa."
"Hu hu, oa oa..."
"...Mau tắm cho xong rồi đi ra ngoài, đừng để bị cảm lạnh."
Tại sao giống như là một đứa bé như vậy?
Doãn Tân buồn bực suy nghĩ, nhưng mà cái thân thể kia rõ ràng đã trưởng thành rất đầy đủ a.
Triệu Tiểu Tiên ngày hôm qua cũng chỉ mặc một bộ đồ ngủ, hôm nay thì áo ngực, dây kéo, không thiếu một món đồ nào, tất cả đều mang lên trêи người, giống như là sợ bị người khác có ý đồ gì đó.
Sau khi nàng đem đầu tóc thổi đến bảy, tám lần liền trực tiếp chui vào bên trong ổ chăn, đem bản thân bọc thành một cái bánh chưng ngồi ở trêи sôpha, sau đó dùng cái đôi mắt hơi hơi hồng kia vô cùng cảnh giác nhìn Doãn Tân.
"Cô nãi nãi, tôi cầu xin cô, không cần dùng cái loại ánh mắt này nhìn tôi có được không?" Doãn Tân âm thầm thương lượng. "Cô cứ như vậy sẽ làm tôi cảm thấy, tôi chính là một kẻ bất lương chuyên dụ dỗ thiếu nữ."
Triệu Tiểu Tiên lại mắt điếc tai ngơ, ngay cả mắt cũng không chớp nhìn chằm chằm Doãn Tân.
Nhận thấy không có hiệu quả, Doãn Tân chỉ đành phải thở dài rồi nói: "Cô mà cứ nhìn tôi như vây, tôi sợ là không thể khống chế được bản thân."
Triệu Tiểu Tiên: "...!"
Tuy rằng không có nói đến không thể khống chế được cái gì, nhưng chỉ cần nghe thấy mấy chữ này, trong nháy mắt Triệu Tiểu Tiên liền lập tức phản xạ có điều kiện, vội vàng không ngừng đem bản thân bọc càng chặt hơn một chút, sau đó cúi đầu đem mặt của mình chôn ở bên trong chăn.
Đương nhiên, lý giảng theo một ý nghĩa nào đó, Triệu Tiểu Tiên suy nghĩ cũng không có sai.
Doãn Tân quả thật chẳng những có thể nhìn thấy từ trong ánh mắt của Triệu Tiểu Tiên một loại ảo giác mình không phải là người tốt, trêи thực tế trong tình cảnh này, cô xác thật cũng muốn làm một chút chuyện không bằng cầm thú đối với tiểu công chúa nhu nhược đáng thương này.
Nhưng nói đến cùng, đây cũng thật sự là tình thế bắt buộc.
Bản thân cô đối với Triệu Tiểu Tiên vốn dĩ đã không có năng lực tự chủ gì.
Nhìn Triệu Tiểu Tiên giống như là đà điểu, một bộ dạng không có ý định muốn nói chuyện, Doãn Tân ngồi trong chốc lát, mới quay đầu leo lên giường cũng chuẩn bị đi vào giấc ngủ.
Nhưng mà thời điểm khi cô vươn tay ra chuẩn bị tắt đèn, hình như là nghe thấy tiếng của Triệu Tiểu Tiên kêu lên một tiếng "Đau", sau đó còn hít hà một hơi.
Doãn Tân thu tay lại, thời điểm một lần nữa nhìn về phía Triệu Tiểu Tiên, nha đầu kia đang nhe răng, một bộ dáng đang chịu đau.
"Cô làm sao vậy?" Ngay sau đó Doãn Tân liền hỏi.
Triệu Tiểu Tiên cố chấp cắn răng không chịu lên tiếng.
Làm như vậy khiến cho trong lòng Doãn Tân nổi lên một ngọn lửa vô danh, cô bước đến gần người phụ nữ ở trêи sôpha, hơi hơi cúi người hỏi: "Mới vừa rồi thật sự bị thương?"
Triệu Tiểu Tiên vẫn như cũ không nói chuyện, nhưng ít ra là có tiến bộ nâng ánh mắt lên, vô cùng đáng thương mà liếc mắt nhìn Doãn Tân một cái.
"Để tôi nhìn xem." Doãn Tân nói, một lúc lâu sau mới nhỏ giọng nói: "Bị phỏng rồi."
Lúc mới đầu nước lạnh thật ra cũng không có gì, chính là thời điểm khi điều chỉnh qua nước nóng, do không cẩn thận bị phỏng đến hồng một mảng, cái này còn cách một lớp quần áo, bị cọ xát đến đau, không biết có phải là bị phồng rộp rồi hay không.
Doãn Tân trong lòng thắt lại: "Bị phỏng chỗ nào?"
Doãn Tân nói xong liền đứng dậy đi về phía cửa, sau đó gọi người đem túi chườm nước đá đến đây.
"Tại sao lại không cẩn thận như vậy? Bị phỏng chỗ nào?" Doãn Tân hỏi lại một lần nữa, đồng thời dùng khăn lông bao lại túi chườm nước đá, sau đó liền vươn tay kéo quần áo của Triệu Tiểu Tiên.
Đối phương lại giống như một con thỏ con, khϊế͙p͙ sợ rụt lại một chút.
Doãn Tân:...
"Được rồi, tôi không đụng vào cô, tự cô kéo lên cho tôi xem."
Triệu Tiểu Tiên do dự một chút, sau khi xác định Doãn Tân không có ý nghĩ gì khác mới vươn một tay nhỏ ra, nhẹ nhàng kéo xuống một chút cổ áo của mình.
-------------------------
Ngày 10-09-2020