*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Từ cổ cho đến vị trí gần xương quai xanh, hồng luôn cho đến bả vai, tuy rằng cũng không phải đặc biệt nghiêm trọng, nhưng quả thật cũng bị rộp lên hai cái.
Lông mày của Doãn Tân gắt gao nhíu lại, một mảng lớn như vậy, cũng may là không có hướng lên trêи, nếu không bình thường Triệu Tiểu Tiên luôn để ý gương mặt của mình như vậy, còn không khóc cho đến chết?
Doãn Tân nhẹ nhàng đem khăn lông đã chườm đá đắp ở trêи làn da đỏ rực của Triệu Tiểu Tiên. "Có hơi lạnh, cố chịu một chút."
"Ân..."
"Những chỗ khác không có bị phỏng chứ?"
Triệu Tiểu Tiên gật đầu một cái. "Ân."
Doãn Tân lúc này mới tức giận ngẩng đầu liếc mắt nhìn Triệu Tiểu Tiên một cái, vừa giống như là oán giận lại vừa giống như là đau lòng: "Cô đã bao nhêu tuổi rồi, thật là ngốc chết người mà."
Triệu Tiểu Tiên: "..."
"Tự mình giữ một lúc, tôi đi lấy thuốc trị phỏng."
Doãn Tân nói xong lời này Triệu Tiểu Tiên mới ý thức được, rõ ràng hai tay của mình đều không làm gì, vậy mà lại để Doãn Tân giữ cho nàng một khoảng thời gian dài như vậy.
...Tại sao lại giống như là nàng cố ý chiếm tiện nghi của Doãn Tân?
Phi! Người bị lộ hết là nàng, vẫn là Doãn Tân chiếm được nhiều tiện nghi.
Doãn Tân đương nhiên sẽ không biết, đến lúc này rồi, trong đầu của Triệu Tiểu Tiên còn có tâm trạng mà nghĩ đến những thứ kia. Cô nhìn đối phương ngoan ngoãn giơ tay cầm chiếc khăn lông tự ấn ở trêи người mình, sau đó mới đứng dậy đi đến tủ thuốc, mở ra ngăn kéo lấy thuốc thoa ngoài da.
"Còn có mấy món đồ kia ở bên trong, cô xác định vẫn muốn mặc như vậy mà ngủ?"
Triệu Tiểu Tiên: "Có... có vấn đề gì sao, tôi cảm thấy khá tốt."
Doãn Tân nhướng mày. "Được thôi, chỉ cần cô không cảm thấy khó chịu."
So sánh một chút, áo ngủ của Doãn Tân bởi vì trước sau không ngừng bận rộn mà càng thêm lỏng lẻo, vốn dĩ dây cột ở trêи thắt lưng cũng không tính là chặt, sau mấy cái động tác mạnh, rất nhanh khiến cho cổ áo mở ra càng thêm càn rỡ.
Thế cho nên khi một lần nữa ngồi xổm ở trước mặt Triệu Tiểu Tiên, tiểu công chúa ngồi ở trêи sôpha đồng thời cúi đầu xuống, dễ dàng từ ở chỗ trêи cao, có thể nhìn thấy cái khoảng cách như ẩn như hiện kia.
Triệu Tiểu Tiên:!!
Trong phút chốc đôi mắt liền chịu kϊƈɦ thích, tiếp đó Triệu Tiểu Tiên liền ngẩng đầu nhìn về phía trần nhà, nhiệt độ ở xung quanh hơi thở giống như đã trở lại, khiến cho nàng một giây sau miệng lưỡi đều khô, ngay cả hô hấp cũng giống như có chút trở ngại.
Thật là! Doãn Tân người này sao có thể như vậy, đúng là đồi phong bại tục!!
Thời điểm Doãn Tân ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Triệu Tiểu Tiên đang ngửa cổ, bộ dạng giống như nhìn bầu trời, không khỏi có chút tò mò cũng ngửa đầu nhìn lên trần nhà, nhưng mà ngoại trừ có một cái đèn treo xinh đẹp, thì cũng không nhìn thấy những thứ khác.
Cho nên Triệu Tiểu Tiên đang nhìn cái gì?
Hoặc là nói... Đang trốn tránh cái gì?
Doãn tổng luôn luôn nhạy bén, sau khi thu hồi lại ánh mắt đang nhìn về phía trước, liền cúi đầu nhìn thoáng qua cơ thể của mình.
Nha...
Trong nháy mắt hiểu rõ vấn đề, Doãn Tân nhịn không được nở nụ cười, nhưng mà trước hết cũng không vội vàng đem cổ áo đang mở rộng của mình kéo lại lần nữa.
"Cô đang nhìn cái gì vậy?" Ngược lại còn giả vờ làm bộ dạng không hiểu rõ, hỏi một câu.
Triệu Tiểu Tiên nghe vậy cũng không đem đầu cúi xuống. "Không có gì."
Doãn Tân nhìn Triệu Tiểu Tiên, từ cái cằm quật cường cho đến cái cổ thon dài duyên dáng, mỗi một mạch máu tựa hồ đều đang tỏa ra hơi thở khiêu khích.
Trong tình cảnh này, thật là muốn tiến lại gần, hung hăng mà cắn một cái.
Có thể là do ý nghĩ ở trong đầu vô cùng mãnh liệt, đặc biệt là trong cái bầu không khí vi diệu này, lại càng làm cho cái loại suy nghĩ vốn dĩ mơ hồ kia nhanh chóng lên men. Cho nên sau một lúc trầm mặc ngắn ngủi, cơ thể của Doãn Tân giống như là bị ma xui quỷ khiến làm ra cái chuyện không chịu sự khống chế của chủ nhân.
Doãn Tân đột nhiên tiến lại gần phía trước một chút, lòng bàn tay chống ở trêи sôpha, thân thể hơi hơi đứng lên một chút, sau đó... Chính xác ở trêи cái cổ trắng nõn kia, nhẹ nhàng hạ xuống một nụ hôn.
Triệu Tiểu Tiên:!!
Tiểu bạch thỏ trong nhát mắt bị kinh sợ liền cúi đầu, sau đó lui nhanh về phía sau một chút, trong đôi mắt vô tội giống như đang lên án, không thể tin được nhìn cái tên xấu xa đã đánh lén mình.
Nếu thời gian cho phép, kỳ thật Doãn Tân còn muốn ɭϊếʍ thêm một cái nữa.
Nhưng mà với tình huống ở trước mắt, chỉ có thể trơ mắt nhìn tiểu bạch thỏ sợ đến mức hai mắt phiếm hồng, kinh sợ đến ngay cả cái khăn lông đang chườm nước đá cũng không thể nắm vững, liền rơi xuống trêи mặt đất.
...Có phải là hơi quá đáng hay không? Doãn Tân suy nghĩ.
Sau khi lý trí quay về được một chút, hình như mới ý thức được bản thân mình vừa làm ra chuyện gì.
Lại nói tiếp, Doãn tổng luôn luôn là một người giữ được bình tĩnh, cũng chưa bao giờ làm những việc không kiểm soát được lý trí, thế nhưng cái loại thuộc tính làm cho ta cực kỳ hâm mộ này, lại luôn ở thời điểm đụng phải người phụ nữ tên Triệu Tiểu Tiên thì bị mất hết không còn sót lại một chút gì.
Doãn Tân theo bản năng nuốt nước miếng một cái, cũng không biết là do thực tủy biết vị, còn có chút thèm hay là bởi vì nhớ lại mà thấy sợ.
"Cô... Cô làm gì vậy?" Giọng nói của Triệu Tiểu Tiên nhỏ đến gần như ngập ngừng, âm thanh còn có chút run rẩy, hình như là thật sự sợ hãi. Ngay cả cái gương mặt nhỏ kia ở phía dưới ánh đèn, đỏ đến mức khiến cho người khác muốn suy nghĩ vẩn vơ.
Nhưng mà Doãn Tân tuyệt đối không có khả năng biết là, trái tim nhỏ kia của Triệu Tiểu Tiên mới vừa rồi trong nháy mắt đột nhiên không kịp đề phòng, thiếu chút nữa liền nhảy ra khỏi cổ họng.
Vốn dĩ hơi thở của nàng đã khô nóng giống như là lửa đốt, nóng rực đến nỗi tựa hồ bất kỳ lúc nào cũng có thể chảy ra một lượng máu lớn.
Đầu của Triệu Tiểu Tiên cứ ong ong ù ù, sự nóng nảy và buồn bực làm cho hai mắt của nàng trở nên mơ hồ, giống như là đang rơi vào tình cảnh khốn khổ nào đó. Mặc kệ ý thức và các giác quan đều bởi vì vậy mà trở nên trì độn, duy chỉ có cái cổ giống như bị chuồn chuồn nước lướt qua một chút kia, trạng thái vô cùng bất thường, tùy ý kêu gào, tranh đoạt sự quan tâm của hệ thần kinh.
Doãn Tân ở trong mắt Triệu Tiểu Tiên tuy rằng đã quen biết rất nhiều năm, ngày qua ngày vẫn là cái dáng vẻ kia, nhưng không hiểu vì sao, đột nhiên vẻ đẹp hoặc là mị lực của cô ta, giống như ngay lập tức được nâng lên một chút.
Ít nhất là đối với Triệu Tiểu Tiên mà nói, nàng đã bị cái loại hấp đẫn trí mạng đó bao vây trùng trùng điệp điệp.
Cái loại cảm giác xa lạ này, trong hai mươi ba năm sống ở trêи đời, nàng chưa bao giờ cảm nhận được.
Thậm chí nàng còn muốn đưa cổ ra, để cho Doãn Tân hôn lại một lần nữa, hoặc là lại cắn một cái cũng được.
Điên rồi! Thật là điên rồi!!
Cuối cùng tất cả mọi chuyện cũng có thể miễn cưỡng khôi phục lại bình thường, đại khái là bởi vì Doãn Tân trước tiên kiềm chế xúc động của bản thân, bỗng chốc đứng dậy.
Động tác đột ngột kia liền quấy rối cái không khí vốn dĩ ái muội, cũng đánh vỡ luôn những cái ý nghĩ không nên có.
Ánh mắt của Doãn Tân nhìn sang nơi khác, trong tay vẫn như cũ đang cầm thuốc trị phỏng, dường như một hồi lâu sau mới sửng sốt nhớ đến, vội vàng đặt ở trong tay Triệu Tiểu Tiên.
Cô không trả lời vấn đề của Triệu Tiểu Tiên, trêи thực tế là không có khả năng trả lời, cũng không biết nên trả lời như thế nào.
Cho dù là cô cực kỳ muốn làm một số chuyện đối với Triệu Tiểu Tiên, nhưng cũng cực kỳ sợ hãi sẽ làm tổn thương nàng, mặc kệ là thân thể hay là tâm lý.
Cho nên cô vẫn là nhanh chóng rời đi, cuối cùng cái gì cũng chưa nói.
Doãn Tân nghĩ, bản thân mình ở trong mắt Triệu Tiểu Tiên, đại khái đã không khác gì với bệnh nhân tâm thần.
Cả một đêm mưa gió bão giông, tựa như rất nhiều chuyện đã xảy ra, thế nhưng sau khi tắt đèn, hai người yên tĩnh ngủ ở trong ổ chăn của riêng mình, hồi tưởng lại thì cảm thấy giống như căn bản chuyện gì cũng không có phát sinh.
Mỗi người đều có suy nghĩ riêng, cũng chưa có ai buồn ngủ.
Nhưng nói Triệu Tiểu Tiên vô tâm không phổi cũng không phải không có đạo lý, thời điểm Doãn Tân mất ngủ đến nửa đêm, hình như nghe được âm thanh nghiến răng ngáy khò khè của đối phương, tựa hồ còn nói mớ cái gì đó, nhưng mà do quá mức mơ hồ nên căn bản cái gì cũng không nghe được.
Cho đến một lúc lâu sau, không biết đại khái là khoảng một giờ hay hai giờ, âm thanh nghiến răng đã không còn, tiếp theo đó chính là động tĩnh đối phương đứng dậy.
Doãn Tân ngẩn người, thầm nghĩ Triệu Tiểu Tiên là muốn đi vệ sinh sao?
Kết quả tất nhiên là không phải, bởi vì tiếng bước chân của đối phương cũng không có đi về hướng nhà vệ sinh, mà là hướng về phía buồng trong của cô càng ngày càng gần.
Trước đó Doãn Tân vẫn luôn cảm thấy mộng du chắc là một chuyện vô cùng đáng sợ, nghĩ thử xem, bản thân mình đang ngủ ngon giấc, đột nhiên vừa mở mắt ra thì nhìn thấy người chung phòng với mình vốn dĩ đang ngủ say lại giống như một con rối đi về phía mình, lại còn cứ đứng như vậy ở trước giường trong một lát, đây đều là những chuyện khiến cho người khác phải sợ hãi.
Mà Doãn Tân tự nhiên không thể tránh khỏi bị dọa một trận, nhưng mà cũng may là đối phương cũng không có dừng lại lâu lắm liền tiến hành động tác tiếp theo —— leo lên giường.
Kết quả cuối cùng, quả thật là giống y như đúc đêm hôm qua.
Triệu Tiểu Tiên sử dụng hết cả tay lẫn chân, giống như con bạch tuột bám ở trêи người cô, đầu thì gối lên ngực cô, có thể là do quá thoải mái, nên còn rầm rầm rì rì biểu đạt vài tiếng vừa lòng.
Quả thật Doãn Tân cảm thấy rất là buồn cười, lại muốn khóc không ra nước mắt.
Sau khi trong phòng tắt đèn, ánh sáng rất yếu, gần như chỉ có thể dựa vào một chút ánh sáng từ mặt trăng ở bên ngoài mới có thể nhìn rõ một bên gò má của đối phương.
Làn da bóng loáng kia cho dù là nhìn ở khoảng cách gần như thế này cũng hoàn toàn không nhìn ra được chút tì vết nào, Doãn Tân vươn ra cái tay còn tạm thời được tự do, cầm lòng không được ở trêи má của Triệu Tiểu Tiên nhẹ nhàng mà sờ một chút.
Cái cảm xúc kia so với trong tưởng tượng còn tốt hơn gấp mấy lần.
Cũng không biết có phải nguyên nhân là do có Triệu Tiểu Tiên ngủ ở bên cạnh hay không, tuy rằng Doãn Tân vẫn như cũ bị ép đến mức không thể thở nổi, nhưng hình như chuyện này cũng không phải là vấn đề gì. Tâm tình bực bội và bất an giống như đã ổn định hơn rất nhiều, rốt cục cũng có chút buồn ngủ.
Triệu Tiểu Tiên có một giấc mộng xuân, là cái loại mà tiêu chuẩn không tính là nhỏ.
Nửa khúc đầu tình cảm mãnh liệt bắn ra tứ phía, tốt đẹp đến mức làm cho người ta luyến tiếc tỉnh lại, nhưng mà nửa đoạn sau bởi vì nhìn thấy được gương mặt kia của đối tượng mà mình mộng xuân, trong nháy mắt bị dọa đến nỗi mở to hai mắt.
Lại là Doãn Tân!
Triệu Tiểu Tiên vẫn chưa hoàn hồn nằm ở chỗ đó thở hổn hển hai cái, vừa định nói cũng may chỉ là mơ, sợ bóng sợ gió một hồi, nhưng mà chưa kịp vui mừng thì giây tiếp theo, trước mắt lại xuất hiện gương mặt phóng đại của Doãn Tân.
Triệu Tiểu Tiên:?!!
"Xoẹt" một cái lập tức đứng thẳng người dậy, Triệu Tiểu Tiên không rõ gãi gãi đầu một cái, càng nhìn càng cảm thấy một màn trước mắt này, tại sao giống như đã từng nhìn thấy ở đâu đó rồi?
Tổn thọ! Nàng... Nàng lại mộng du??
Rốt cuộc đây là cái tật xấu gì?
Trong khi đang rối rắm tự hỏi, Triệu Tiểu Tiên hiển nhiên không có chú ý đến việc bản thân đứng dậy gây ra động tĩnh quá mức thô bạo và nóng vội, vì thế cho nên dễ dàng đánh thức cái người đang ngủ say ở trêи giường.
Giấc ngủ ngắn ngủi làm cho tinh thần hoàn toàn không được nạp điện đầy đủ, khiến cho Doãn Tân đau đầu mệt mỏi, nhưng vẫn không tự chủ được chậm rãi mở mắt.
Bốn mắt nhìn nhau, ngay sau đó một tiếng thét chói tai phá vỡ sự yên bình của buổi sáng.
Doãn Tân che lại lỗ tai, nhưng vẫn nghe được ở bên ngoài căn phòng, bởi vì tiếng thét chói tai tựa như tiếng còi của cảnh sát, mà những người khác bị đánh thức sau đó liền vội vàng đến cứu.
"Cô kêu cái gì?" Doãn Tân đau đầu nói.
Triệu Tiểu Tiên nhanh chóng lui về phía sau nhảy xuống giường, đi xa cho đến khi cảm thấy khoảng cách đã đủ an toàn, tiếng hét mới dần dần nhỏ lại.
Nhưng mà ngoài dự liệu của Doãn Tân chính là, người phụ nữ mang vẻ mặt bị ủy khuất kia thế nhưng lại không có cùng cô lý luận, càng không có mắng chửi người. Mà là trong nháy mắt, phản ứng sau đó là mặc vào một cái áo khoác rồi xoay người chạy ra khỏi phòng.
Doãn Tân:...
Quản gia cùng người hầu chạy đến cửa còn chưa kịp lên tiếng hỏi chuyện gì xảy ra thì đầu óc mơ hồ nhìn tân phu nhân mở cửa chạy ra ngoài, sau đó chính là âm thanh không còn cách nào của Doãn Tân. "Không có chuyện gì, tất cả giải tán hết đi."
Chỉ mới khoảng sáu giờ, chỉ ngủ được mấy tiếng đồng hồ, cho dù Doãn Tân có đủ các loại khó chịu, nhưng vẫn không hề buồn ngủ từ trêи giường đứng dậy.
Doãn Tân rửa mặt, sửa soạn lại một chút, sau đó gọi điện thoại cho Tôn Ngang.
Mới vừa rồi động tĩnh không nhỏ, Tôn Ngang hiển nhiên cũng bị đánh thức, thời điểm đang tìm hiểu xem đến cùng là xảy ra chuyện gì, thì đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng Triệu Tiểu Tiên chân trần chạy khắp nhà.
"Cô ấy chạy vào trong phòng của Chu Tịnh." Tôn Ngang nói: "Tổng giám đốc, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Cho dù là muốn cãi nhau hay đánh nhau, cũng không cần thiết phải chọn cái thời điểm này chứ? Hai người họ đều không cần phải ngủ hay sao?
Lời nói thì quá dài, Doãn Tân đương nhiên không muốn giải thích ɖu͙ƈ vọng của bản thân. "Chuyện gì cũng không có, cậu cứ tiếp tục đi ngủ đi."
"Thật sự?" Tôn Ngang hoài nghi nói.
Trả lời Tôn Ngang chính là tiếng "Đô Đô" chấm dứt cuộc trò chuyện.
Tôn Ngang: "..."
Triệu Tiểu Tiên sau khi xông vào trong phòng của Chu Tịnh, giống như là quen thuộc đường đi, trực tiếp leo lên giường chui vào trong chăn, đem cả người che lại kín mít, không chừa lại một chút khe hở nào để thở, giống như là thề chết cũng muốn hoàn toàn cắt đứt mọi liên lạc với thế giới bên ngoài.
Chu Tịnh không hiểu xảy ra chuyện gì nhìn tiểu thư nhà mình hành động khác thường, tuy rằng một khắc trước còn đang ngáp một cái, nhưng rất nhanh đã bị hiện thực làm cho vô cùng tỉnh táo.
"Tiểu thư, chị đây là làm sao vậy?" Chu Tịnh hỏi.
Người trong chăn cũng không lên tiếng, một lúc lâu sau khi bị người khác truy hỏi liên tục, mới quang quác kêu khóc lên một tiếng. "Không còn mặt mũi nào gặp người khác a! Hu hu hu... Vì sao chị lại làm ra cái loại chuyện này, hu hu..."
Chu Tịnh:...
"Cái... chuyện gì a?"
"Em đừng hỏi nữa! Hu hu..." Triệu Tiểu Tiên ảo não đấm ngực dậm chân. "Làm sao bây giờ a, chị muốn tự sát, ai cũng đừng ngăn cản chị, hu hu..."
"Ai, đừng đừng đừng, tiểu thư chị bình tĩnh một chút." Chu Tịnh vừa nghe đến chữ "tự sát", còn đến nước này? Xem ra thật đúng là không phải việc nhỏ, vậy mà lại có thể ép Triệu Tiểu Tiên đến bước này.
Kỳ quái nhất chính là, mọi người đều nhìn thấy Triệu Tiểu Tiên chạy đến đây, thế nhưng đến bây giờ cũng không có ai gõ của phòng cô.
Đặc biệt là Doãn Tân, Triệu Tiểu Tiên sở dĩ biến thành như vậy, khẳng định là bởi vì cô ấy nha.
"Chị đừng vội, mọi việc đều có biện pháp giải quyết, trước tiên chị hít thở thật sâu, bình tĩnh một chút, sau đó nói cho em biết đã xảy ra chuyện gì có được không?" Chu Tịnh vừa nói chuyện nhỏ nhẹ giống như là đang dỗ con nít, vừa thử tính kéo kéo cái chăn, ý đồ đem Triệu Tiểu Tiên từ bên trong đi ra.
Cứ giằng giằng co co như vậy gần nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng là bởi vì Triệu Tiểu Tiên sắp hít thở không thông, cho nên phải tự mình chui ra, như vậy mới có thể kết thúc.
Nàng cầm lấy tờ khăn giấy, vừa lau nước mũi lại vừa lau nước mắt, lỗ mũi bị nghẹt nên lời nói cũng không nói rõ ràng, còn bị đứt quãng.
"Em... em giúp chị, đi tìm một bác sĩ tâm lý."
Chu Tịnh:?!
"Tiểu thư rốt cuộc chị làm sao vậy?" Chu Tịnh hoảng sợ nói: "Có phải là Doãn Tân đã làm gì chị hay không, tại sao cô ta có thể làm như vậy chứ?!" Nói xong liền nhịn không được muốn xắn tay áo. "Em phải thay chị đi mắng cô ta..."
Triệu Tiểu Tiên lại một phen đem người bắt trở về. "Không có quan hệ gì đến cô ta, là do bản thân chị..." Triệu Tiểu Tiên ủy khuất nói: "Chị cũng không biết là bản thân mình bị bệnh gì."
Chu Tịnh: "A...?"
Triệu Tiểu Tiên: "Trước kia rõ ràng chị không có bị mộng du! Ô..." Nàng vừa nức nở vừa oán giận nói: "Cái phòng này có phải là phong thủy có vấn đề hay không a!!"
Chu Tịnh: "Mộng... du?"
------------------
"Tổng giám đốc, cô xác định là phu nhân không có việc gì chứ?" Tôn Ngang nói: "Hình như tôi nghe được cô ấy ở trong phòng của Chu Tịnh đã khóc rất lâu."
Ồn ào thì ồn ào, Doãn tổng vẫn không thể không đúng giờ đi đến công ty, chỉ là hôm nay sắc mặt đặc biệt kỳ quái, nếu nói là tâm tình không tốt, hình như cũng không có chính xác, nếu nói là tâm tình tốt, vậy cái nụ cười nhàn nhạt kia lại có chút quỷ dị không thể tả.
Doãn Tân nghe vậy mới ngẩng đầu nhìn vẻ mặt tràn đầy lo lắng của Tôn Ngang, cô nói: "Không có việc gì."
Nhưng mà khả năng Triệu Tiểu Tiên có chút việc, cái người phụ nữ kia đầu óc thường xuyên không được tốt, cũng đừng có phạm phải chuyện ngu ngốc gì mới được.
"Để Du Lý đi theo cô ấy."
"...Vâng."
Doãn Tân nói xong tạm dừng trong chốc lát, nhân tiện cũng không biết nghĩ đến cái gì, đột nhiên nói: "Tôn Ngang."
"A?"
"Cậu có từng nói chuyện yêu đương chưa?"
Tôn Ngang: "Còn... chưa có."
Doãn Tân: "Có người yêu thích chưa?"
Tuy rằng không biết vì cái gì mà tổng giám đốc đột nhiên lại hỏi như vậy, nhưng thư ký Tôn vẫn là cần cù chăm chỉ tự hỏi trong giây lát: "Tôi thích... Britney."
Doãn Tân:?
Sợ Doãn tổng nhận lầm người, Tôn Ngang còn đặc biệt nói họ tên đầy đủ: "Britney Spears."
Doãn Tân nhíu mày một cái: "Là người nước ngoài?"
Tôn Ngang:...
Xem ra Doãn tổng không phải là nhận lầm người, căn bản là không biết người này.
"Là một ca sĩ."
Doãn Tân lúc này mới hiểu rõ trừng mắt một cái, ông nói gà bà nói vịt.
Không thể không nói hiệu suất làm việc của Chu Tịnh luôn luôn rất cao, buổi sáng Triệu Tiểu Tiên vừa mới dặn dò xong, giữa trưa cũng đã thay cô liên hệ được với một chuyên gia tâm lý, nghe nói là rất tài giỏi.
Triệu Tiểu Tiên gấp đến nổi cơm cũng không ăn, không thể chờ liền ngồi xe đi khám bệnh.
Kết quả đến nơi thì mới phát hiện là một lão thái thái đã già đến nỗi tóc thì bạc trắng hết, răng thì gần rụng hết.
Triệu Tiểu Tiên vẻ mặt hoài nghi, thấp giọng hỏi: "Người này thật sự đáng tin sao?"
"Đáng tin cậy a, không phải ai cũng nói bác sĩ tuổi càng lớn thì kinh nghiệm càng phong phú hay sao?"
"Kể cả khoa tâm lý?"
"Đương nhiên!" Chu Tịnh nói.
Triệu Tiểu Tiên lúc này mới hơi hơi yên tâm, chờ lão bác sĩ viết xong đồ vật ở trong tay, sau đó dùng một giọng nói gần như hết hơi hỏi: "Bị bệnh gì?"
Triệu Tiểu Tiên ɭϊếʍ môi một cái: "Mộng du."
Lão bác sĩ nhìn nàng, qua năm giây, lại đề cao âm lượng hỏi: "Cái gì?"
Triệu Tiểu Tiên: "...?"
Bác sĩ: "Tôi hỏi cô có bệnh gì?"
Triệu Tiểu Tiên cũng vô tình nâng cao giọng, gằn từng chữ một nói: "Mộng, du!"
"Nha." Bác sĩ gật gật đầu. "Không cần phải lớn tiếng như vậy, tôi nghe được."
Triệu Tiểu Tiên: "..."
Vị lão y được thổi phồng đến gần như sắp đắc đạo thành tiên, kết quả tốn công sức cả một buổi, cuối cùng cũng đưa ra được mấy cái kết luận lấp lửng như là "Áp lực tinh thần lớn" hay là "Không thích ứng được với hoàn cảnh mới"...
Có phần hơi miễn cưỡng.
Triệu Tiểu Tiên muốn tức giận, áp lực tinh thần lớn thì sẽ leo lên giường sao? Không thích ứng với hoàn cảnh mới thì phải leo lên giường sao??
Còn không bằng nói nàng đối với Doãn Tân có ý tưởng không an phận cho xong, tuy rằng nghe qua có chút buồn cười, nhưng tốt xấu gì cũng coi như có mới mẻ.
"Em ở chỗ nào tìm ra được chuyên gia như vậy? Cái gì cũng không nhìn ra, một chút cũng không đáng tin cậy."
"Ai nha, bác sĩ không phải đã nói là bệnh của chị lúc này chỉ vừa mới có một chút biểu hiện hay sao, không thể phán đoán, còn phải quan sát thêm một thời gian."
Triệu Tiểu Tiên bĩu môi, từ chối cho ý kiến. Ngược lại nàng muốn nói kỹ càng tỉ mỉ về bệnh tình thêm một chút,
vấn đề là lỗ tai của cái vị bác sĩ già kia cũng phải phối hợp a, nói có mấy câu mà thiếu chút nữa nàng bị hết hơi.
Sau khi từ bệnh viện đi ra mới tìm một chỗ ngồi xuống ăn cơm, Triệu Tiểu Tiên ngồi ở một bên, Chu Tịnh cùng Du Lý ngồi ở đối diện.
Đại khái Du Lý thường xuyên bởi vì không nói lời nào, cho nên cảm giác tồn tại rất thấp, dọc đường đi Triệu Tiểu Tiên và Chu Tịnh nói không ngừng nghỉ, Du Lý hoàn toàn là một bộ dạng không có hướng lỗ tai lắng nghe.
Nhưng lúc này Triệu Tiểu Tiên lại đột nhiên chú ý đến Du Lý, suy nghĩ trong chốc lát, cái gì cũng chưa nói liền tự mình phủ định dời đi tầm mắt.
Vốn dĩ còn tính toán muốn để cho Du Lý làm mỹ nhân đi câu dẫn Doãn Tân, thúc đẩy điều kiện ly hôn giữa các nàng, nhưng Du Lý này vốn dĩ chính là người của Doãn Tân, cũng không biết có ý định đổi chủ hay không. Còn chưa nói đến cái tính cánh lạnh lùng kia, nhất định sẽ không nghe theo sự sắp xếp của nàng, làm ra các loại chuyện vô nghĩa này.
"Cho nên, tiểu thư, chị thật sự leo lên giường của Doãn tổng?" Vấn đề của Chu Tịnh chặt đứt suy nghĩ của Triệu Tiểu Tiên, có thể là do đã quá mất mặt, cho nên lúc này có nhiều thêm một Du Lý đang ngồi nghe, Triệu Tiểu Tiên cũng không có cảm giác gì.
Nàng bất đắc dĩ thở dài. "Đúng vậy..."
Triệu Tiểu Tiên ôm đầu buồn bực trong chốc lát. "Chúng ta thử không nhìn từ góc độ chuyên nghiệp, theo em cảm thấy, cái tình huống này là như thế nào, từ trước đến nay chị không phải là người hay mộng du, vậy mà có thể trong vòng hai ngày liên tục làm ra cái loại chuyện này."
"Mạo muội hỏi một câu." Chu Tịnh cân nhắc một chút rồi nói: "Giường của Doãn tổng ngủ rất thoải mái sao."
"...Vấn đề này của em là sao!" Triệu Tiểu Tiên ngay lập tức bị hỏi đến mức khuôn mặt già đỏ lên, quay đầu liền muốn trốn tránh. Nhưng có thể là do quyết tâm muốn trị tận gốc rất mãnh liệt, tuy rằng vô cùng không tình nguyện, nhưng mà vẫn trả lời theo đúng sự thật: "Cũng... cũng tạm được... là rất thoải mái."
"Nhưng điều này cũng chỉ có thể giải thích lần thứ hai, còn thời điểm lần đầu tiên chị leo lên giường, cũng không biết có thoải mái hay không a?" Triệu Tiểu Tiên lại nói.
Chu Tịnh suy nghĩ một chút. "Có thể nào là, chị ham muốn cơ thể của cô ấy..."
"Chị... Hừ hừ hừ." Triệu Tiểu Tiên bị nói trúng một chút. "Em... em... em... đừng có nói những lời như vậy, chị có ham muốn một cái đầu heo cũng không thèm ham muốn cô ta, có biết chưa?!"
"Phải phải phải." Chu Tịnh vội vàng gật đầu, tuy rằng ngoài miệng bị bắt biểu đạt ý kiến, nhưng mà nhìn thấy bộ dạng kϊƈɦ động này của Triệu Tiểu Tiên, ngược lại càng khẳng định phỏng đoán của mình.
Vì vậy chờ người kia hơi hơi bình tĩnh lại một chút, mới đổi một góc độ khác hỏi: "Vậy hiện tại chị nhìn thấy Doãn tổng, vẫn là chán ghét như vậy hay sao?"
"Đương nhiên! Cái loại người như cô ta sao có thể không chán ghét?"
"Ngoại trừ cảm giác chán ghét thì sao? Còn có cảm giác gì khác hay không, so sánh một chút, là tình huống mà trước kia không có xuất hiện qua." Chu Tịnh hỏi, cho dù không có chung giường, rốt cục hai người này cũng sống chung một phòng, tắm rửa a, thay quần áo a, có rất nhiều trường hợp để giao lưu với nhau, rất khó nói có thể xuất hiện cái cảm giác gì khác thường hay không.
Mà Chu Tịnh vừa hỏi ra, Triệu Tiểu Tiên cũng mơ hồ liền lập tức nghĩ đến, bản thân mình hai ngày nay, cảm giác cái loại đầu óc này dường như không làm chủ được.
...Thật là hình như có chút, ham muốn thân thể của Doãn Tân.
Nghĩ đến đây vội vàng hất hất đầu, đem những cái ý nghĩ buồn cười kia đều ném ra bên ngoài cửa. "Không có!" Triệu Tiểu Tiên kiên định nói, càng giống như là đang tự thuyết phục bản thân. "Hoàn toàn không có!"
Đang nói đến đây, bên tai lại nghe thấy âm thanh nhai nuốt đồ ăn, trong lúc đang nói chuyện đồ ăn đã được dọn lên, thời điểm Triệu Tiểu Tiên cùng Chu Tịnh quay đầu nhìn lại, vừa đúng lúc nhìn thấy bộ dạng của Du Lý đang cúi đầu nghiêm túc ăn cơm.
Triệu Tiểu Tiên: "..."
Chu Tịnh: "..."
Đương nhiên Chu Tịnh cảm giác được tiểu thư nhà mình không có nói lời thật lòng với mình, từ bỏ ý định giúp Triệu Tiểu Tiên ổn định tâm tình, suy nghĩ một chút lại đề ra chủ ý mới. "Nếu không, gọi Đồng An tiểu thư ra?"
Trước kia Triệu Tiểu Tiên có chuyện gì vui vẻ hay là chuyện gì không vui đều sẽ tìm Lạc Đồng An, ở trong mắt Chu Tịnh và Doãn Tân, hai người này giống như là hình với bóng.
Nhưng thật ra trong mấy ngày nay, có thể là do Doãn Tân hoàn toàn xâm nhập, Triệu Tiểu Tiên đột nhiên kết hôn, cho nên làm cho mối quan hệ giữa hai người trong nháy mắt giống như là phai nhạt đi rất nhiều.
Mà nói đến Lạc Đồng An, vốn dĩ tâm tình của Triệu Tiểu Tiên đã không xong nay lại càng không xong.
Triệu Tiểu Tiên ngay lập tức bình tĩnh lại, sau đó lắc lắc đầu.
Lạc Đồng An chắc là còn đang giận nàng, cảm thấy nàng không có lòng tự trọng? Nếu không tại sao mấy ngày nay cũng không có một chút nào liên lạc với nàng.
Trước kia mặc kệ xảy ra chuyện gì, Lạc Đồng An luôn là người đầu tiên ở bên cạnh nàng, là người đầu tiên quan tâm nàng, Triệu Tiểu Tiên tuy rằng trà trộn trong đám con nhà giàu, nhìn bên ngoài có một đống lớn chị em bạn bè, nhưng mà chân chính quan tâm và tin tưởng, trước sau cũng chỉ có một người là Lạc Đồng An mà thôi.
Hiện tại xem ra, khả năng là người bạn duy nhất nàng có thể tin tưởng được cũng muốn mất đi rồi.
Cảm thấy vô cùng khổ sở.
Triệu Tiểu Tiên thất thần dùng cái muỗng trộn bibimbap ở trong cái bát bằng đá, cảm giác mất mát ở trong lòng rất nhanh tràn ra bên ngoài.
"Cậu ấy đối với chị đã vô cùng thất vọng."
"..." Chu Tịnh cắn cái muỗng. "Thật ra..."
Triệu Tiểu Tiên: "Ân?"
Giống như đột nhiên nghĩ đến cái suy nghĩ gì rất khủng khϊế͙p͙, nhưng lại ngại vì nhiều yếu tố nên không dám nói thẳng ra, Chu Tịnh cứ rối rắm một hồi lâu.
Triệu Tiểu Tiên rất nhanh liền không chịu nổi. "Có gì muốn nói em cứ việc nói thẳng."
"Vậy chị đừng nóng giận."
Triệu Tiểu Tiên trả lời qua loa: "Chị sẽ không tức giận."
Tuy rằng cảm thấy khả năng Triệu tiểu thư sẽ không giữ lời là rất lớn, nhưng Chu Tịnh vẫn mạo hiểm với quyết tâm cho dù có chết cũng phải nói, vượt qua khó khăn lên tiếng: "Tiểu thư, chị có nghĩ đến hay không, có những chuyện nếu đã định sẵn là không thể phản kháng, vậy thì liền thử... Chấp nhận nó, hưởng thụ nó...?"
Triệu Tiểu Tiên: "...Có ý gì?"
Chu Tịnh: "Ý của em chính là..." Cô thật cẩn thận nói: "Em cảm thấy, Doãn tổng người này thật ra cũng tạm được, đối xử với chị cũng không tệ lắm... Cho nên, chị có muốn suy nghĩ lại một chút hay không, thử đi..."
"Chu Tịnh!" Sau khi đã hiểu rõ ý của đối phương muốn nói cái gì, ngay lập tức Triệu Tiểu Tiên tức giận đập bàn một cái, động tĩnh lớn tiếng chẳng những quấy nhiễu đến những vị khách ở bàn ăn gần đó, mà ngay cả người vẫn luôn tỏ vẻ mọi chuyện không liên quan đến mình – Du Lý tựa hồ cũng chịu một chút hoảng sợ, không khỏi dừng đũa lại.
"Em... em... tại sao em lại có thể ăn cây táo rào cây sung, nói chuyện giùm cho cái tên hỗn đãn kia!" Triệu Tiểu Tiên tức muốn hộc máu nói: "Thành thật khai báo, có phải cô ta đã cho em cái gì tốt rồi hay không?!"
"Không có không có!" Chu Tịnh vội vàng phủ nhận nói: "Làm sao em có thể nhận cái gì tốt của cô ấy? Tiểu thư, chị cũng không thể đổ oan cho em như vậy!"
Triệu Tiểu Tiên nửa tin nửa ngờ nhìn Chu Tịnh. "Thật không có?"
"Đương nhiên là không có, em chỉ là khách quan đưa ra một ít ý kiến." Chu Tịnh nói: "Hơn nữa chị nhìn thử xem, lúc này hai người mới chỉ ở chung với nhau có hai ngày, người ta cái gì cũng không làm, chị liền tự mình leo lên giường của người ta trước, nói rõ là... nói rõ là chị cũng có chút..." Còn có biện pháp gì không?
"Em đừng nói nữa!" Triệu Tiểu Tiên cắt ngang lời Chu Tịnh.
Ai nói Doãn Tân cái gì cũng không làm, cũng không phải đã nhìn thấy hết rồi sao? Còn lén lút cắn nàng một cái, hiện tại cái chỗ kia còn hơi ngứa đây.
"Dù sao chị với cô ta là không thể nào!" Triệu Tiểu Tiên kiên định nói: "Tuyệt đối không thể nào!"
Chu Tịnh nhún vai, đại khái là cảm thấy Triệu Tiểu Tiên nếu đã nói như vậy, thật sự là không còn gì để nói.
Rốt cục tạm dừng để bắt đầu ăn cơm, qua mấy phút sau, trong đầu Triêu Tiểu Tiên lại nhảy ra một vấn đề khẩn cấp.
"Đúng rồi, hỏi hai người một chút, hai người cảm thấy mua cái gì, hoặc là làm chuyện gì là lãng phí tiền nhất?"
Chu Tịnh uống một hớp nước. "Vậy cũng hỏi, thì là mua nhà mua xe?"
Triệu Tiểu Tiên nhíu mày, bất động sản của Doãn gia không ít, hơn nữa tất cả đều là những khu biệt thự cao cấp, xe cũng vậy, hầu như là Doãn Tân có hết tất cả các loại xe đắt tiền nhất, cho nên không còn cách nào mà mua nữa.
Đang nói đến đây, vẫn luôn trầm mặc không lên tiếng, Du Lý bỗng nhiên nâng đầu lên một chút, nhàn nhạt nói: "Nuôi em bé."
Triệu Tiểu Tiên: "..."
Đầu tiên Chu Tịnh ngẩn người một chút, sau khi tự hỏi trong vài phút ngắn ngủi, liền ra vẻ vô cùng tán thành. "Đúng đúng đúng, là nuôi em bé! Chà! Sinh em bé đúng thật là phí tiền."
Đối với cái đáp án này, Triệu Tiểu Tiên đặc biệt phân tích kỹ càng.
Theo như lời nói của Chu Tịnh, sinh một đứa bé, mang thai mười tháng đã tốn một đống tiền, sau khi sinh thì tiền ăn uống cùng với các loại kiểm tra sức khỏe khác nhau cũng tốn thêm một khoản tiền, lớn lên thêm một chút, mua đồ chơi, đi học các lớp học khác nhau, rồi còn các lớp học bổ túc cũng tốn thêm tiền, sau khi trưởng thành quen bạn bè, nói chuyện yêu đương, lỡ như còn đi du học... Tuyệt đối là con đường cần phải liên tục tiêu tiền.
Triệu Tiểu Tiên bẻ đầu ngón tay tính toán, thật ra những điều cơ bản này chưa chắc có thể làm cho Doãn Tân nghèo, chủ yếu chính là, sinh một đứa con gái, sau này nàng mua quần áo túi xách, các loại hàng xa xỉ liền có lý do mua hai phần cho hai người. Nếu là sinh ra đứa con trai, thì nói... Là mua cho con dâu.
Đương nhiên nếu là thai long phụng thì càng tốt, sinh càng nhiều, chi phí càng tăng lên theo bội số càng nhiều.
Chính là...
Triệu Tiểu Tiên chống cằm, ngay lập tức từ trong trạng thái hưng phấn khôi phục lại.
Bởi vì tiền đề để phát triển con đường này chính là, nàng nhất định phải cùng Doãn Tân phát sinh một chút chuyện không thể miêu tả.
Hiển nhiên đây chính là điểm chết người.
Nhưng mà nói đi thì phải nói lại, nếu như bản thân mình thật sự mang thai con của Doãn Tân, thì cái tên quỷ chán ghét kia về sau khẳng định không dám khi dễ nàng. Chẳng những không dám khi dễ nàng, sau này địa vị của mình ở trong Doãn gia, mười phần thì hết tám phần có thể trở mình hướng lên phía trêи.
Nghĩ đến những tháng ngày có thể trở nên càng thêm tốt đẹp, bản thân mình cũng có thêm một con át chủ bài, Triệu Tiểu Tiên bỗng nhiên cảm thấy cái loại hy sinh này cũng không phải là hoàn toàn không thể.
Cho dù sau này có ly hôn, có đứa con ở bên người thì quãng đời còn lại cũng coi như không có gì phải lo, công đức viên mãn.
Dù sao thì nàng cũng không nghĩ sẽ lại kết hôn lần thứ hai.
--------------------------
Doãn Tân tăng ca thêm một lúc, khi về đến nhà thì đã hơi muộn. Hỏi về tình huống của Triệu Tiểu Tiên, thì được nói là đã sớm ăn xong cơm tối rồi trở về phòng.
"Phòng của ai?" Doãn Tân hỏi, đừng nói là lại chui vào phòng kia của Chu Tịnh.
Quản gia: "Đương nhiên là phòng của tiểu thư"
Doãn Tân lúc này mới thoải mái gật gật đầu. "Cảm xúc thế nào?"
Mặc dù ngày hôm nay Doãn Tân bận rộn không ngừng, nhưng mà cũng không ngừng lo lắng cho Triệu Tiểu Tiên, cũng may là Du Lý không có báo cáo tình hình gì đặc biệt, nói vậy vấn đề cũng không lớn.
"Nhìn cũng không tệ lắm, rất bình thường."
Doãn Tân lại hỏi: "Du Lý đang ở đâu?"
Buổi tối ở trong công ty đã tạm thời ăn một chút để lấp bụng, cho nên bây giờ cũng không cảm thấy đói, ăn mới có mấy miếng đã no rồi.
Doãn Tân lên lầu hai, sau đó xuyên qua hành lang thật dài, đi đến ban công ngoài sân thượng.
Hôm nay thời tiết rất tốt, còn có vài cơn gió nhỏ, thổi đến trêи mặt thật là thoải mái.
Doãn Tân ngay lập tức đi đến một góc của sân thượng ngồi xuống, Du Lý đang ngồi ở trêи ban công, một chân thì cong lại, một chân thì treo lơ lửng ở bên ban công. Thân mình hơi hơi ngửa ra phía sau, một tay chống ở phía trêи, nhắm mắt lại, thoạt nhìn rất là hài lòng.
Doãn Tân không có cái lá gan kia, không muốn mạo hiểm bất kỳ lúc nào cũng có khả năng vô ý một cái rồi từ trêи ban công trực tiếp ngã xuống lầu, chỉ ngồi xuống trêи chiếc ghế tre được đan bằng thủ công ở bên cạnh.
Du Lý hiển nhiên đã sớm nghe được âm thanh của Doãn Tân, người chỉ khẽ động nhưng cũng không nhúc nhích, vẻ mặt nghiêm túc giống như thời điểm Triệu Tiểu Tiên đắp mặt nạ.
"Ngày hôm nay cô ấy đã đi gặp bác sĩ tâm lý." Tiếp đó, lại không đợi Doãn Tân nói chuyện, đột nhiên lên tiếng.
Doãn Tân tuy rằng sửng sốt một chút, nhưng lập tức giống như đã dự kiến trước, cảm thấy quả thật rất giống với tác phong hành sự của Triệu Tiểu Tiên.
"Bác sĩ nói như thế nào?"
Du Lý: "Không thích ứng hoàn cảnh mới."
Doãn Tân cười cười.
Du Lý lại nói: "Tiếp đó đi ăn cơm, đi thẩm mỹ viện, tất cả đều bình thường." Sau đó cô thu lại đôi chân dài, rồi xoay người lại. "Nhưng mà có hỏi một vấn đề tương đối kỳ quái."
"Vấn đề gì?"
"Làm chuyện gì thì lãng phí tiền nhất."
Doãn Tân chớp chớp đôi mắt, ngược lại cũng không thấy kỳ lạ, rốt cục thì Triệu Tiểu Tiên từ trước cho đến hiện tại vẫn luôn cố gắng hết sức để tiêu xài hết tiền của cô.
"Vậy mọi người nói như thế nào?"
Du Lý nhìn Doãn Tân. "Tôi nói sinh em bé."
---------------------------------
Ngày 15-09-2020
P/S: Triệu tiểu thư hy sinh thật lớn.