Sau Khi Được Bạn Trai Trúc Mã Chiều Chuộng

Chương 179

Giữa bao ánh mắt, Thịnh Trử Ý đi đến gần cô, đưa tay đỡ cô, nói: “Đừng vội ngồi xuống, đi bộ thêm chút nữa."

 

Cô đã đi bộ vài vòng rồi, tại sao cô phải đi nữa?

 

Hơn nữa, không phải người này đã không thèm để ý đến cô sao?

 

Thẩm Chiêu Chiêu đứng yên không nhúc nhích, trong giọng nói có chút ấm ức và tức giận: "Không đi nổi!"

 

Thịnh Trử Ý hơi cúi đầu nhìn cô. Khi thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tái nhợt, đang tức tối nhìn mình chằm chằm, anh đột nhiên không còn nổi giận nữa.

 

Thôi, cô gái này vốn không thông minh, anh đâu cần phải tức giận với cô?

 

"Lên đây, anh cõng em." Thịnh Trử Ý ngồi xổm trước mặt cô.

 

“Không cần.” Thẩm Chiêu Chiêu từ chối.

 

"Chắc chắn không cần?" Thịnh Trử Ý giả vờ đứng lên.

 

Thực ra, Thẩm Chiêu Chiêu vừa nói xong đã hối hận. Cô đã nghĩ gì mà lại muốn làm khó bản thân? Hơn nữa, lần này, chính đối phương là người nhượng bộ trước, đã có cơ hội rồi mà cô còn không nắm lấy?

 

Ngay giây tiếp theo, cô đã nhảy lên lưng Thịnh Trử Ý: "Em đổi ý rồi, đi thôi!" Được rồi, cô phải rộng lượng một chút, không cần phải so đo với anh.

 

Thịnh Trử Ý không khỏi nhếch môi cười.

 

Bên kia, Tưởng Niên đang đi tới để đỡ cô, thấy cảnh tượng này thì không khỏi dừng bước, đồng thời kéo tay Chu Hoài Vũ đang chuẩn bị chạy tới.



 

Chu Hoài Vũ dừng bước, nghi hoặc nhìn Tưởng Niên: "Bạn học Tưởng Niên, cậu kéo tớ làm gì?"

 

Tưởng Niên liếc cậu ấy một cái, chưa thấy tên nào như tên này.

 

Thấy Thịnh Trử Ý đã cõng Thẩm Chiêu Chiêu rời đi, cô ấy lập tức buông tay, nói: "Không có gì." Nói xong liền xoay người, chuẩn bị quay về bên kia.

 

Chu Hoài Vũ nhìn cô ấy rồi lại nhìn về phía Thẩm Chiêu Chiêu và Thịnh Trử Ý, sau đó lựa chọn đi theo Tưởng Niên.

 

Tưởng Niên ngước mắt lên nhìn cậu ấy: "Sao cậu lại đi theo tớ?"

 

"Ai nói tớ đi theo cậu? Tớ định về lớp nghỉ ngơi mà!" Chu Hoài Vũ nói.

 

"Xin lỗi, tớ hiểu lầm!" Tưởng Niên không có thói quen tranh cãi cùng người khác, lập tức cúi đầu, tiếp tục đi về phía trước.

 

Nhưng Chu Hoài Vũ lại cảm thấy dáng vẻ im lặng của cô ấy rất thú vị.

 

Hầu hết các cô gái ngày nay đều có bệnh công chúa, hoặc là nhõng nhẽo, hoặc là ồn ào, hiếm khi yên tĩnh như cô ấy.  

 

Trước đây họ đã học cùng nhau được nửa học kỳ, cậu chưa bao giờ để ý đến cô. Đây là lần đầu tiên cậu thấy một người có sức thu hút yếu ớt như vậy.

 

Chu Hoài Vũ đi theo cô ấy, chủ động bắt chuyện: "Vừa rồi cậu kéo tớ đi là vì sợ tớ làm phiền Chiêu Chiêu và anh Ý sao?”

 

Tưởng Niên dừng lại, nhìn cậu một cái, cuối cùng tên ngốc này cũng không đến nỗi quá ngốc.

 



"Ừm!" Cô ấy gật đầu.

 

"Cậu có phát hiện ra gì không?" Trên mặt Chu Hoài Vũ hiện rõ vẻ hào hứng, như thể vừa phát hiện ra điều gì thú vị.

 

Tưởng Niên: "Phát hiện cái gì?"

 

"Anh Ý và Chiêu Chiêu! Hai người này chắc chắn có vấn đề." Chu Hoài Vũ khẳng định, biểu cảm như thể mình vừa có phát hiện lớn.

 

"Không phải họ đã quen nhau từ trước sao?" Tưởng Niên tưởng đối phương đã biết.

 

"Cậu tin họ chỉ quen nhau đơn giản như vậy thôi sao?” Chu Hoài Vũ nhướng mày.

 

Dù sao thì cậu ấy không tin.

 

Quen nhau lâu như vậy, sao không thấy anh đối xử tốt với người khác như thế?

 

Hơn nữa, Thịnh Trử Ý lại lạnh lùng, bình thường thấy một cô gái là như muốn tránh xa. Anh luôn tỏ ra lạnh lùng với bất cứ ai nói chuyện với mình, vậy mà lại chủ động cõng một cô gái.

 

Nếu không tận mắt chứng kiến, ai mà tin?

 

Những người càng không thể tin nổi hơn cả Chu Hoài Vũ chính là Diệp Vi An cùng đám nữ sinh vây quanh cô ta.

 

Mọi người mở to mắt.

 

Ánh mắt họ đổ dồn vào Thẩm Chiêu Chiêu, như muốn đục một lỗ trên mặt cô: "Sao bạn học Trử Ý lại tốt với học sinh mới vậy? Rốt cuộc hai người họ có quan hệ gì?"
Bình Luận (0)
Comment