Sau Khi Được Bạn Trai Trúc Mã Chiều Chuộng

Chương 180

Mọi người đều nhìn chằm chằm vào Thẩm Chiêu Chiêu đang ở trên lưng Thịnh Trử Ý, họ ghen tị đến mức mặt mày nhăn nhó, ngay cả giọng điệu cũng thay đổi.

 

Sắc mặt Diệp Vi An u ám, dải ruy băng trong tay bị cô ta nắm chặt đến biến dạng.

 

Một lúc sau, cô ta mới không nhìn nữa, nói: "Được rồi, các môn thi buổi sáng đã gần như kết thúc rồi. Chúng ta đi ăn cơm trước nhé! Buổi chiều còn phải tiếp tục cổ vũ mọi người nữa!"

 

"Vivian, cậu không tức giận sao?"

 

Cô gái bên cạnh tức tối nói: “Xét về ngoại hình và dáng vóc, cậu đẹp hơn học sinh chuyển trường kia nhiều. Trử Ý có vấn đề về mắt à? Cô gái xinh đẹp như cậu ở trước mặt mà cậu ấy lại không thèm để ý, vậy mà lại đi đối xử tốt với một cô gái đến từ huyện nhỏ."

 

"Đúng vậy! Không biết cậu ta dùng chiêu gì mà quyến rũ được bạn học Trử Ý. Trước mặt bao người, hai người bọn họ không biết ngại là gì cả, thật không biết xấu hổ!" Một người khác phụ họa.

 

"Đủ rồi!"

 

Diệp Vi An cắt ngang lời họ, sau đó cũng nhận ra giọng điệu của mình có chút không đúng, bèn hạ giọng xuống: "Các cậu đừng nói như vậy, mỗi người đều có ưu điểm của riêng mình, bạn học Trử Ý thích cậu ấy, hẳn là vì cậu ấy có gì đó đặc biệt!

 

Nếu thật sự thừa nhận đối phương không có gì tốt, vậy khác nào nói bản thân cũng không ra gì?



 

"Cậu quá tốt bụng rồi, ai mà biết được người nào đó đã dùng thủ đoạn gì." Cô gái bên cạnh vẫn không cam lòng. Tuy nhiên, bao nhiêu là sự chân thành, bao nhiêu là sự tò mò, e rằng chỉ có chính họ mới biết.

 

Diệp Vi An có tính cách kiêu ngạo, không muốn công khai bôi nhọ người khác. Cô ta cũng không muốn những người xung quanh nhìn thấy chuyện cười này, mặc dù trong lòng ghen tị muốn chết, nhưng trên mặt cô ta vẫn giữ vẻ bình tĩnh và thản nhiên.

 

Điều này lại càng khiến những cô gái xung quanh cô ta càng ghét Thẩm Chiêu Chiêu hơn, cảm thấy cô thua xa Diệp Vi An.

 

Bên kia, Thịnh Trử Ý đã cõng Thẩm Chiêu Chiêu về khu nghỉ ngơi của lớp.

 

Lúc này, mọi người bên dưới đều đang chạy nhốn nháo, nhưng khu vực nghỉ ngơi lại không có ai.

 

"Cảm thấy thế nào rồi?” Thịnh Trử Ý bảo cô ngồi xuống ghế.

 

"Không tốt lắm!" Thẩm Chiêu Chiêu ủ rũ đáp.

 

"Có chỗ nào không thoải mái?" Thịnh Trử Ý cau mày.



 

Thẩm Chiêu Chiêu sờ bụng, nói: "Đói!"  

 

Thịnh Trử Ý:...

 

"Em muốn ăn gì?" Thịnh Trử Ý bất đắc dĩ hỏi.

 

"Cua xào cay, tôm xào cay tê, sườn xào chua ngọt, cánh gà om nước tương, lòng heo om..." Nghĩ đến phần sau, Thẩm Chiêu Chiêu không nhịn được mà nuốt nước miếng.

 

Thịnh Trử Ý nhếch môi, nhìn cô với vẻ mặt không cảm xúc: "...Không có chuyện đó đâu!"

 

Thẩm Chiêu Chiêu mím môi, chấp nhận hiện thực, chấp nhận số phận: "Cơm thịt kho, thêm một cái đùi gà!”

 

Thịnh Trử Ý liếc cô một cái, nói: “Chờ chút, anh sẽ mang về giúp em."

 

Biết cô gái này nhất định không muốn đi lại nhiều, Thịnh Trử Ý để cô ở lại nghỉ ngơi rồi một mình đi đến nhà ăn.

 



Thịnh Trử Ý vừa rời đi, những cô gái trước đó đã để ý đến hai người xúm lại.

 

"Này? Mối quan hệ của cậu với Thịnh Trử Ý là gì?" Một người trong số họ thô lỗ hỏi.

 

Thẩm Chiêu Chiêu ngẩng đầu nhìn đối phương, không quen biết, sau đó tiếp tục cúi đầu.

 

Cô mệt mỏi quá, ước gì có một chiếc giường cho cô nằm.

 

Không có giường, Thẩm Chiêu Chiêu đành nằm ở trên ghế.

 

"Này, tôi đang nói chuyện với cậu đấy?" Thấy cô không để ý đến mình, cô gái kia không khỏi cau mày, bất mãn trừng mắt nhìn cô.

 

Ánh mắt cô ta nhìn Thẩm Chiêu Chiêu đầy khinh bỉ!

 

Cô gái này đứng không đứng thẳng, ngồi không ngay ngắn, nghe nói cô mới chuyển đến từ một chuyện nhỏ, thực sự không hiểu tại sao Thịnh Trử Ý lại tốt với cô như vậy?

 
Bình Luận (0)
Comment