"Này, cậu có nghe thấy tôi đang nói chuyện với cậu không?" Giọng của cô gái lại lớn hơn.
"Ồ, nghe thấy rồi!" Thẩm Chiêu Chiêu vểnh tai lên, lười biếng đáp.
Người này ồn quá đi!
Cứ vo ve bên tai cô như một con ruồi.
Có lẽ đây là lần đầu tiên cô gái đó bị người khác phớt lờ như thế này, lại còn là người mình ghét phớt lờ, mặt mày tối sầm: "Nếu cậu đã nghe rồi thì tại sao không trả lời tôi? Cậu có chút lịch sự nào không vậy?"
Thẩm Chiêu Chiêu: “Tôi không muốn trả lời!”
Là do cô không thể hiện rõ ràng sao?
Còn cần phải hỏi à?
Người ta đã thấy cô không muốn nói chuyện mà vẫn cứ quấy rầy, rốt cuộc ai mới là người thiếu lễ phép?
"Cậu......"
Cô gái vừa tức vừa giận, nhưng đối phương lại không buồn tranh cãi với cô ta, nên cô ta không biết phải phát tiết cơn giận này như thế nào.
Những người bên cạnh cũng không chịu nổi, đồng loạt lên tiếng chỉ trích: "Thịnh Trử Ý có mắt kiểu gì vậy?"
"Đúng đó, sao lại đối xử tốt với loại người này."
"Không có ngoại hình, không có khí chất, đã xấu lại còn vô lễ!"
"..."
"À, đúng rồi, các cậu nói đúng. Cậu ấy thật sự không có mắt, còn có vấn đề về thị lực nữa. Sao các cậu không đi mắng cậu ấy cho tỉnh đi?" Thẩm Chiêu Chiêu thản nhiên phát biểu.
Mọi người:...
Chưa thấy ai vô liêm sỉ như vậy.
Thẩm Chiêu Chiêu: "Các cậu đã nói xong chưa? Nếu đã xong rồi, có thể đi ra chỗ khác được không? Hoặc là im miệng lại? Các cậu đang làm phiền tôi nghỉ ngơi đấy!"
"Này, cậu đừng có mà quá đáng." Sắc mặt của một vài người đã thay đổi.
Bị đuổi thẳng mặt khiến họ cảm thấy vừa tức giận vừa xấu hổ.
"Đúng đấy, cậu cho rằng cậu là ai? Tại sao lại đuổi chúng tôi đi? Đừng tưởng Thịnh Trử Ý đối xử tốt với cậu hơn với người khác thì cậu có thể kiêu ngạo."
Thẩm Chiêu Chiêu chớp chớp mắt: "Nhưng tôi cảm thấy mình thật sự rất đáng để kiêu ngạo. Chẳng phải các cậu đứng ở đây là vì Thịnh Trử Ý đối xử tốt với tôi hơn các cậu sao? Không phải các cậu vì ghen tị với tôi nên đến đây lải nhải à?"
Giọng điệu của Thẩm Chiêu Chiêu rất nghiêm túc, chủ yếu là làm cho người ta tức điên mà không làm được gì cả.
Mọi người:...
Tại sao cô gái c.h.ế.t tiệt này lại nói chuyện khiến người ta tức đến vậy?
Cả đám chạy đến chỗ cô, kết quả là không hỏi được câu nào hữu ích. Thay vào đó, tất cả đều tức giận muốn phát điên!
Ngay cả đám bạn cùng lớp cũng phải khiếp sợ trước sức chiến đấu của cô.
Hóa ra học sinh chuyển trường lại đáng sợ đến thế!
"Thẩm Chiêu Chiêu, tốt nhất là cậu cứ kiêu ngạo như vậy đi!"
“Tôi không tin Thịnh Trử Ý sẽ thực sự thích một cô gái như cậu.”
Thẩm Chiêu Chiêu không nghĩ Thịnh Trử Ý sẽ thích mình, nhưng ở độ tuổi này, các cô gái dễ bị ảnh hưởng bởi lời nói của người khác, nảy sinh một vài ý nghĩ khác.
Lúc Thịnh Trử Ý mang cơm đến, anh thấy Thẩm Chiêu Chiêu nhìn mình có chút kỳ quái.
"Có chuyện gì thế?"
"Này, Thịnh Trử Ý, có phải anh thích em không?" Thẩm Chiêu Chiêu giả vờ bình tĩnh hỏi.
Động tác trên tay người kia dừng lại một lát, sau đó anh ngẩng đầu nhìn cô, đáp: “Em suy nghĩ quá nhiều rồi.”
Thẩm Chiêu Chiêu: "Vậy tại sao anh lại tốt với em như vậy? Anh cõng em trước mặt mọi người, còn giúp em lấy cơm nữa. Bây giờ mọi người đều nghĩ anh thích em."
Thịnh Trử Ý im lặng một lúc rồi nói: "Khi nhìn thấy chiều cao của em, anh chỉ nghĩ đến một từ——"
"Từ gì?"
"Bao che khuyết điểm!"
Thẩm Chiêu Chiêu ngẩn người một chút, rồi mới nhận ra tên này đang nói mình lùn, sắc mặt lập tức tối sầm: "Chiều cao không phải là vấn đề, ai cũng hơn 1 mét, có gì đáng tự hào chứ?”