"Ừm, em nói đúng, không có gì đáng tự hào cả!" Thịnh Trử Ý nhếch môi, nở nụ cười rạng rỡ.
Sắc mặt Thẩm Chiêu Chiêu càng đen hơn!
Anh không cười thì sẽ thuyết phục hơn đấy!
Thẩm Chiêu Chiêu tức điên lên!
Nhưng đối phương cũng không sai.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Chiêu Chiêu không hài lòng với chiều cao của mình.
Sau khi cười xong, Thịnh Trử Ý bỗng trở nên nghiêm túc, nhìn cô nói: "Thẩm Chiêu Chiêu, học tập cho tốt!"
Thẩm Chiêu Chiêu bị nhìn đến mức đỏ mặt, thôi được, là cô tự mình đa tình!
Mặc dù cô biết những gì anh nói về việc "bao che khuyết điểm" là vô lý, nhưng cô vẫn cảm thấy xấu hổ vì đã có suy nghĩ như vậy.
Biết rõ người này không thể nào thích mình, cô hỏi làm gì cho thừa.
Chỉ sau một đêm, tin đồn về Thẩm Chiêu Chiêu và Thịnh Trử Ý bắt đầu lan rộng trong trường.
"Cậu là Thẩm Chiêu Chiêu phải không?” Lúc cô đi đến nhà ăn vào buổi trưa thì bị một nhóm người chặn lại.
Đến rồi đến rồi, cô đang gặp rắc rối rồi.
Thẩm Chiêu Chiêu ngẩng đầu lên, thấy cô gái dẫn đầu rất cao, khoảng 1m7 gì đó, mặc một chiếc áo khoác da và váy màu đen, không chỉ sơn móng tay mà còn đeo khuyên tai.
Phong cách ăn mặc này không phù hợp với bầu không khí của trường Cửu Trung.
Trông không giống học sinh, mà giống một nữ du côn đường phố.
Tuy nhiên, những cô gái bên cạnh cô ấy đều mặc đồng phục của trường Cửu Trung.
Thẩm Chiêu Chiêu đã chuyển đến đây được một thời gian, đây là lần đầu tiên cô thấy một cô gái ăn mặc nổi bật như vậy trong trường. Có thể tự do như vậy ở trường Cửu Trung, chắc chắn cô ấy không phải người bình thường, có lẽ phía sau là người có tiền hoặc có quyền.
Tóm lại là không thể chọc vào!
"Không phải tớ!" Thẩm Chiêu Chiêu thẳng thừng phủ nhận.
Câu trả lời dứt khoát này khiến đối phương ngẩn người, ngay cả Tưởng Niên đứng bên cạnh cũng không khỏi ngẩng đầu nhìn cô, thấy cô bình tĩnh như vậy, người không biết còn tưởng họ đã tìm nhầm người.
Cô gái đối diện nhíu mày, quay sang hỏi người bên cạnh: "Chuyện gì đây? Không phải cậu nói cậu ấy chính là con nhóc bám theo Thịnh Trử Ý sao?"
Cô gái bên cạnh cũng ngẩn ra, nhìn kỹ khuôn mặt Thẩm Chiêu Chiêu mấy lần rồi nói: "Không thể nào, chính mắt em đã nhìn thấy mà, cậu ấy chính là người được Thịnh Trử Ý cõng hôm đó, hơn nữa, em đã điều tra rồi, người đó tên là Thẩm Chiêu Chiêu."
"Tôi xác nhận, cậu ấy chính là Thẩm Chiêu Chiêu.” Lúc này, một giọng nói vang lên.
Diệp Vi An và một số cô gái khác đi ngang qua, một người trong số đó cố tình khiêu khích nhìn Thẩm Chiêu Chiêu.
Câu nói vừa rồi chắc hẳn là từ miệng đối phương.
Tuy nhiên, sau khi người đó nói xong, cô nàng bị Diệp Vi An ở bên cạnh liếc một cái.
Cô gái nghe vậy thì lập tức kích động, chỉ vào Thẩm Chiêu Chiêu: "Chị Trăn, chị xem, cô gái này cố tình lừa chị, cậu ấy chính là Thẩm Chiêu Chiêu."
Ngay lúc Thẩm Chiêu Chiêu đang phân vân có nên bỏ chạy hay không thì thấy cô gái được gọi là chị Trăn đang lạnh lùng nhìn về phía Diệp Vi An: "Rác rưởi!"
Khuôn mặt Diệp Vi An không khỏi đỏ bừng.
Thẩm Chiêu Chiêu thì ngơ ngác, không hiểu chuyện gì đang xảy ra?
Tưởng Niên ở bên cạnh nói: "Cô ấy tên là Diệp Trăn, là đại tiểu thư của nhà họ Diệp, nhà họ Diệp là một gia tộc lớn ở Bắc Kinh, nhưng nghe nói hồi nhỏ bị lạc, một năm trước mới được gia đình tìm về. Có tin đồn rằng ba nuôi của cô ấy là một kẻ nghiện rượu và là một tay xã hội đen, cô ấy lớn lên ở khu phố, rất giỏi đánh nhau, hầu hết mọi người đều không dám gây sự với cô ấy. Nhưng nghe nói cô ấy học kém, thường xuyên đứng cuối bảng, hơn nữa, cô ấy thường không đến trường, thầy cô ở trường cũng không quan tâm cô ấy lắm. Cô ấy thích Thịnh Trử Ý, đã tuyên bố sẽ theo đuổi Thịnh Trử Ý, không cho phép người khác tranh giành. À, đúng rồi, cô ấy còn là chị gái của Diệp Vi An."