Diệp Trăn không hề cảm kích, vẻ mặt khó coi nói: "Không cần cô phải nói thay cho tôi, đây là chuyện của tôi và cậu ấy, không cần cô lo chuyện bao đồng. Hơn nữa, mắt nào của cô nhìn thấy tôi đang làm khó cậu ấy? Tôi chỉ đang trò chuyện với cậu ấy thôi mà?"
"Xin lỗi, em hiểu lầm chị rồi, vậy em đi trước đây." Nói xong, Diệp Vi An xoay người rời đi.
Trong mắt người khác, cô ta chính là người đẹp có tâm hồn thiện lương, còn Diệp Trăn thì ngược lại, kiêu ngạo và bá đạo, chắc chắn cô ấy đã thường xuyên bắt nạt cô ta.
Quả thật, xung quanh bắt đầu có nhiều lời bàn tán.
Bọn họ đều nói Diệp Trăn ức h.i.ế.p Diệp Vi An, cảm thấy Diệp Vi An quá đáng thương, hoặc cho rằng Diệp Trăn không bằng Diệp Vi An.
Về phần Thẩm Chiêu Chiêu, một trong những nhân vật chính, lại bị mọi người quên lãng.
Thẩm Chiêu Chiêu nhướng mày, nhìn hướng Diệp Vi An rời đi.
LattesTeam
Cô không biết đối phương là vô ý, hay là cố tình.
Kể từ sau sự việc lần trước, khi nhìn Diệp Vi An, Thẩm Chiêu Chiêu cảm thấy cô ta không hề ngây thơ vô hại như vẻ bề ngoài.
Đặc biệt là cuộc đối thoại vừa rồi với Diệp Trăn càng khiến cô xác nhận suy đoán trong lòng.
Trông thì có vẻ như đang nói tốt cho cả hai, nhưng thực chất là đang làm cho mâu thuẫn trở nên trầm trọng hơn.
Bây giờ, đối phương đã rời đi, chỉ e rằng cơn giận vừa bị khơi dậy của Diệp Trăn sẽ trút hết lên người cô.
Quả nhiên, giây tiếp theo, Diệp Trăn hung hăng quay đầu lại: "Con nhóc..."
"Tránh xa Thịnh Trử Ý ra, tớ hiểu rồi!" Thẩm Chiêu Chiêu không chờ đối phương nói hết câu đã chủ động đáp lời.
Cô hiểu chuyện đến mức người đối diện sững sờ một lát, những lời muốn nói đều bị chặn lại. Một lúc lâu sau, Diệp Trăn mới hung dữ nói: "Cậu biết thì tốt!"
Ừm, cô chỉ nói là cô đã hiểu chứ không nói là cô sẽ làm!
Thẩm Chiêu Chiêu: “Vậy tớ có thể đi được chưa?”
“Đi đi!” Không biết là do cô quá hiểu chuyện hay vì lý do nào khác, tóm lại, Diệp Trăn không tiếp tục làm khó cô mà để cô rời đi.
Thấy cô bình an vô sự xuất hiện trong nhà ăn, Diệp Vi An và những người bên cạnh đều hiện rõ vẻ ngạc nhiên.
Mặc dù Diệp Vi An che giấu rất tốt, nhưng vẫn bị Thẩm Chiêu Chiêu nhìn ra.
Cô thấy cô gái bên cạnh nghi hoặc nhìn mình: "Diệp Trăn không làm khó cậu mà để cậu đi nhanh như vậy à?"
Thẩm Chiêu Chiêu: “Trông cậu có vẻ thất vọng nhỉ?”
Cô gái hơi nâng cằm lên, nói: "Đó là do cậu tự nói, tôi có nói đâu! Nhưng xem ra thủ đoạn của cậu cũng không tồi, không chỉ lừa được Thịnh Trử Ý, ngay cả Diệp Trăn cũng bị cậu lừa."
Thẩm Chiêu Chiêu: "Cậu mua nhà ở trấn Bát Quái rồi à? Sao ăn nói kỳ quặc thế?"
"Cậu..." Cô gái vừa định nổi giận, chợt nghĩ đến điều gì đó mà kiềm chế lại, trừng mắt nhìn cô: "Tôi nói sai sao? Chính cậu cư xử không đứng đắn, còn không cho người khác nói à? Nếu không phải cậu quyến rũ Thịnh Trử Ý thì làm sao người khác lại đến gây chuyện với cậu?"
Thẩm Chiêu Chiêu lập tức trợn mắt: "Tôi từng thấy người bó chân nhỏ, nhưng chưa từng thấy ai bó não nhỏ như cậu. Cậu là loài cóc gì mà cứ thích chỉ trỏ, bình phẩm người khác thế? Tôi và Thịnh Trử Ý có quan hệ thế nào thì có liên quan gì đến cậu? Nhà cậu ở Thái Bình Dương hay sao mà lo chuyện bao đồng thế!
"Cậu..." Cô gái kia tức đến nỗi mặt mũi xanh mét, chỉ tay vào Thẩm Chiêu Chiêu mà không nói được lời nào.
Thẩm Chiêu Chiêu: "Cậu cái gì mà cậu? Ba mẹ cậu không dạy cậu là không được tùy tiện chỉ tay vào người khác à? Như vậy là rất thiếu giáo dục đó! À, đúng rồi, tôi đoán chắc ba mẹ cậu làm trong ngành hóa học phải không? Thảo nào cậu giống như một thí nghiệm bị lỗi vậy."